Xem xong tin thời sự, Trần Thuật chuyển sang xem tin tức giải trí, đó là thói quen hai năm qua.
" Nghi ngờ đại minh Khổng Khuê ngờ bại lộ ái tình".
Nhìn thấy dòng chữ in đậm được đính lên trên cùng phần tin tức giải trí, Trần Thuật ma xui quỷ khiến thế nào bấm luôn vào đó.
Tin tức kể tin đồn chuyện yêu đương giữa Khổng Khuê và nghệ sĩ cùng công ty là Bạch Khởi Nguyên, hơn nữa còn kèm theo bức hình hai người thân mật ăn cơm trong một nhà hàng tây.
“ Thì ra là cô ấy có bạn trai rồi ...” Trần Thuật lẩm bẩm, có cũng là bình thường, mỹ nữ như vậy không ai theo đuổi mới là lạ, nhưng thật giả thế nào thì chưa nói chắc được.
“ Cậu nói gì thế?” Lão Gia bê một bát mỳ móng giò đặt trước mặt Trần Thuật:” Ai có bạn trai rồi?”
“ Không ạ, đồng nghiệp của cháu ...”
Mai Trần Thuật tới Đông Chính báo danh, gọi là đồng nghiệp cũng không sai:
Đề tài này trúng nọc mấy người già cô độc như Lão Gia rồi:” Thằng nhóc này nên tìm bạn gái mới đi, nữ sinh tới chỗ tôi ăn nhiều lắm, cũng có vài cô bé ngoan hiền, tìm thấy ai vừa ý, tôi xin sđt cho. À, mà đám trẻ các cậu hay tán gẫu trên cái QQ gì đó đúng không?”
“ Vừa ý chú hay vừa ý cháu.” Trần Thuật đùa, đây là đề tài tạm thời y không muốn nhắc tới:” Chẳng lẽ cháu cứ ngồi ở trong quán này đợi cô gái vừa ý tới?”
“ Vừa ý tôi, nói cho cậu biết, đừng thấy tôi nhiều tuổi mà xem thường, mắt tôi chuẩn lắm, khi tôi tìm mẹ cho con tôi, cô ấy là đóa hoa có tiếng ở trong thôn đấy. Với lại bây giờ không phải thịnh hành cha mẹ giúp con cái ra công viên tìm đối tượng sao? Chuyện của cậu để tôi lo.” Lão Gia vỗ ngực có vẻ hứng thú lắm:
“ Đừng đừng chú ơi, cháu không vội.”
Trần Thuật tưởng tượng ra cảnh Lão Gia ra công viên hoặc là chân cầu cầm một tấm biển có ảnh kèm theo lý lịch của mình, gặp ông bà già nào liền tới hỏi con gái nhà ông ba tuổi tác ra sao học vấn thế nào, có thể trao đổi cách liên hệ không là toàn thân đã nổi hết da gà da cóc, còn gì bêu mặt hơn nữa.
“ Trên chữ sắc là cái đao, nam tử đại trượng phu lấy sự nghiệp làm trọng. Cháu vừa mới vào Đông Chính, đang tính thêm hai năm nữa thăng chức tổng giám, năm năm lên làm giám đốc bộ phận, rồi thêm năm năm nữa đủ vốn liếng kinh nghiệm đi sáng nghiệp trước 40, tự mở công ty của mình. Lão Gia, lúc đó chú không cần mở quán nữa.”
“ Không mở quán nữa thì làm gì?”
“ Ngự trù của Trần phủ, cháu để vị trí cho chú.”
“ Cũng là làm cơm cho người ta, chẳng bằng tôi bán mỳ ở đây, thích thì bán, không thích thì đuổi cho tự do tự tại.” Lão Gia chẳng chút khách khí nói:
Hai người đang nói cười thì có tiếng đẩy cửa, quay đầu ra chỉ thấy một cô gái trẻ cao ráo đeo kính râm siêu lớn che gần hết mặt cùng cái mũ rộng vành đẩy cửa đi vào, có vẻ hết sức quen thuộc gọi:” Lão Gia, cho cháu bát mỳ lòng.”
“ Tiểu Khuê tới à?” Lão Gia cũng cười như thấy con gái ruột, niềm nở đứng dậy nói:” Ít người, cứ tùy tiện chọn chỗ mà ngồi, để tôi làm mỳ cho.”
“ Vất vả cho chú rồi.” Cô gái ngồi xuống cái bàn ở góc:
Trần Thuật vì tiện nói chuyện với Lão Gia cho nên kéo ghế ngồi phía bên phải sát bếp, cô gái thì ngồi ở phía trái cũng gần bếp. Quán mỳ không rộng, chỉ có hai hàng bàn ghế, như thế bằng với hai người ngồi cùng bàn với nhau.
Cô gái là vị khách duy nhất trong quán, đang rảnh rỗi, Trần Thuật tò mò nhìn.
Vừa rồi nghe giọng có vẻ quen, nhưng vành mũ kéo thấp, vào quán cũng không bỏ kính râm ra cho nên Trần Thuật chỉ nhìn thấy nửa bên mặt trắng trẻo non mịn, cái tai xinh xinh, cái cổ phấn hồng đeo sợi dây chuyền bạch kim. Thân trên là áo sơ mi lụa trắng khoét nách, phần cổ kết đóa hoa lớn che đi đồi ngực, chất liệu lụa mờ sau lưng lộ ra dây áo lót. Dưới là chiếc váy dài tới gối, chân đi đôi xăng đan, lúc này ngồi vắt chân đu đưa.
Quen quá, thoáng chốc Trần Thuật nhớ tới cảnh giây phút xao động khi mỹ nữ tức giận xé toạc mặt nạ ra, hơn nữa vừa rồi, nghĩ lại thì đúng là giọng Khổng Nhược Khuê ... Giọng ríu rít trong trẻo như chim sơn ca vậy, rất có linh khí, không có chút che dấu nào.
Còn lúc ở công ty, nghe cô nói chuyện với người ta, giọng chậm hơn trầm ổn hơn, giống như cố tình áp chế bản tính của mình.
Nhưng mà mỹ nữ đó là đại minh tinh Khổng Nhược Khuê lừng lẫy mà, Khổng Nhược Khuê sao lại ăn mỳ ở quán Lão Gia tồi tàn này?
Nếu ông già ấy mà biết Trần Thuật nghĩ gì e là đấm y rụng mấy cái răng.
Vì Trần Thuật cứ nhìn chằm chằm, cuối cùng khiến cô gái đang xem di động nhận ra, cô liếc nhìn về phía Trần Thuật một cái, sau đó quay đầu đi.
Mấy giây sau đột nhiên cô đứng dậy đi thẳng về phía Trần Thuật.
Xoẹt.
Cô gái kéo ghế ngồi xuống đối diện, mắt nhìn y, khí thế áp bách hỏi:” Có phải anh thích tôi không?”
“ Không, không phải.” Trần Thuật phủ nhận, thời buổi nam nhiều nữ ít, cho nên các con gái có giá lắm, cũng dã man lắm, nói một câu không hợp là tát ngay, mà câu hỏi này sắc bén quá, trả lời ra sao:
Bốp!
Cô gái vỗ bàn:” Lừa gạt, không thích tôi vì sao cứ nhìn tôi chằm chằm như thế?”
Đấy, biết ngay mà, không khéo ăn đòn như chơi, Trần Thuật vội nói:” Tôi thấy cô giống một người bạn của tôi.”
“ Bạn nào của anh vừa vặn là ngôi sao quốc tế Khổng Khuê? Tôi nói cho anh biết, câu này tôi nghe quen rồi ... Nói câu nào khác biệt chút đi.” Cô gái đánh đá nói:
“ Không, không ... “ Trần Thuật lại càng cuống, nói mà không biết mình đang nói gì nữa, có điều không hổ danh là nhà biên kịch nổi tiếng trong tương lai nào đó, mở mồm ra là có lý do ngay:” Giống Trương Đại Nha ở trong thôn chúng tôi, suốt ngày mặc cái áo bông đỏ, trốn ở trong miếu nát ăn rỉ mũi.”
“ Trương Đại Nha có phải hoa khôi thôn anh không? Có phải anh thầm yêu cô ấy không?” Cô gái tháo kính râm xuống, lộ ra dung mạo như hoa như ngọc, không phải Khổng Nhược Khuê thì là ai, hai má phồng lên như bánh bao, mắt tròn xoe, có vẻ rất tức giận, cứ như Trần Thuật "thầm yêu" mình là chuyện không thể tha thứ: