“ Trần Thuật.” Vương Tín không ngồi yên được nữa rồi, không cần phong độ quý ông nữa, không cần anh tuấn bất phàm nữa, nhảy dựng lên, rống lớn:” Người đâu, người đâu ... Tiến khách, đuổi y ra ngoài.” Thái Tuyết đẩy cửa đi nhanh vào, mặt đầy kinh hoàng, nhưng trong lòng vui như Tết, thế mới là chửi chứ, chẳng cần một câu khó nghe, câu nào câu nấy như xát muối vào vết thương, đáng đời, ai bảo có tật giật mình cơ. Cô lén nhìn vẻ mặt tím tái của Lăng Thần, càng vui hơn,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.