Biển vào ban đêm khác hẳn với buổi sáng, buổi sáng biển xanh ngắt, biển trời nối liền một dải, tựa hồ một viên ngọc bích khổng lồ khảm giữa trời đất. Đến tối biển tối om đáng sợ, đến cơn sóng biển trông như nguy hiểm hơn, gió biển thổi nghe quái dị hơn, tựa như có quái thú không lồ đang rình rập nuốt chửng người ta vậy. Nhưng Khổng Nhược Khuê buổi sáng và lúc tối đều như nhau. Vẫn đẹp như vậy. Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê đi chân đất men theo bờ biển, để gió thổi bay tóc,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.