“ Đương nhiên.” Khổng Nhược Khuê đưa tay hứng thú giọt mưa li ti rơi xuống tay ngọc trắng muốt:” Mưa thế này phải uống cho ấm người.” Trần Thuật mừng thầm trong lòng, giọng cố gắng nói với giọng bình thường:” Ông chủ, cho hai chai bia.” “ Bốn chai đi, mỗi người hai chai.” Không ngờ Khổng Nhược Khuê nói vào: “ Vậy bốn chai.” Trần Thuật đính chính, em gái, em tự tìm đường chết đừng trách ai nhá: “ Tới đây, tới đây.” Bà chủ quán đồ nướng nhanh nhảu mang bia ra, mở giúp, nhìn qua gương mặt Khổng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.