“ Trần Thuật.” “ Ừ.” “ Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Khổng Nhược Khuê nép hẳn vào lòng Trần Thuật, cảm thụ nhịp tim mạnh mẽ của y:” Thật là tốt.” Trần Thuật lúc này đầu óc hơi chậm chạp, không nhận ra sự khác lạ trong lời Khổng Nhược Khuê:” Nếu cô thích, sau này chúng ta ngày ngày gặp nhau là được.” “ Ngày ngày ư.” Giọng Khổng Nhược Khuê êm như truyền ra từ giấc mộng:” Vậy khi tôi đi quay phim thì sao? Chẳng lẽ anh không đi làm, suốt ngày ở bên tôi à?” “ Công tác của
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.