Trong điện trầm lắng.
Vân Trân cúi đầu, bọc chăn quỳ dưới đất.
Hoàng đế ngồi trên long sàng không nói chuyện, nhưng Vân Trân biết, ông ta đang nhìn nàng.
Nhưng nàng không dám mở miệng, cũng không thể mở miệng giải thích.
Bởi vì tất cả trước mắt tới quá đột nhiên.
Trước khi tới Tử Vân Cung, nàng đã nghĩ tới khả năng Thịnh Lang Hoàn sẽ tính kế nàng, hoặc làm gì đó gây bất lợi với nàng.
Nàng cũng có chuẩn bị, thậm chí từ lúc bước vào Tử Vân Cung liền vô cùng cẩn thận, ngay cả trà trên bàn cũng không dám chạm vào một chút.
Chuyện nàng đề phòng chính là khả năng Thịnh Lang Hoàn sẽ hạ độc hoặc muốn khống chế nàng.
Nhưng nàng đã quá xem nhẹ một việc, ngoại trừ những thủ đoạn đó, Thịnh Lang Hoàn còn có thể dùng cách trực tiếp hơn.
Nơi này là hoàng cung, Thịnh Lang Hoàn là tiệp dư nương nương, mà nàng chỉ là cung nữ thân phận hèn mọn.
Cho dù Thịnh Lan Hoàn muốn trực tiếp xuống tay với nàng ở Tử Vân Cung, vậy nàng cũng hết cách.
Cho dù sau lưng có Thanh Hiếu huyện chúa, có Lục hoàng tử, có thế lực khác, nhưng Thịnh Lang Hoàn là tiệp dư, muốn xử lý một cung nữ, đối với nàng ấy mà nói không phải chuyện gì khó.
Cho dù sau đó có người truy cứu, cũng không có ai có thể báo thù cho nàng.
Huống chi hiện tại, chuyện Thịnh Lang Hoàn làm là đưa nàng tới long sàng của hoàng đế!
Cho dù hoàng đế truy cứu trách nhiệm, Thịnh Lang Hoàn cũng hoàn toàn có thể thoát thân, nói Cửu muội nhà mình ái mộ bệ hạ đã lâu, đau khổ cầu xin, muốn có cơ hội này.
Thịnh Lang Hoàn không nỡ, tỷ muội tình thâm, nên mới mềm lòng đồng ý yêu cầu to gan này của nàng.
Hoặc là, Thịnh Lang Hoàn có thể đổ toàn bộ chuyện này lên người Vân Trân, nói Vân Trân thu mua cung nữ hầu hạ mình, nhân cơ hội tới Tử Vân Cung bỏ thuốc vào đồ ăn của nàng ấy, chờ nội thị phụ trách thị tẩm tới, thay mận đổi đào...!
Mà Thịnh Lang Hoàn làm đương sự căn bản không hề hay biết.
Dù đưa đẩy thế nào, Thịnh Lang Hoàn đều có thể tẩy rửa hiềm nghi, đẩy tất cả phiền phức lên người Vân Trân.
Vân Trân là cung nữ, dù thế nào cũng không thể trốn thoát.
Hoàng đế thịnh nộ, Hoàng Hậu cũng sẽ không tha cho nàng.
Nghĩ đến đây, Vân Trân rét run.
Thịnh Lang Hoàn muốn hủy hoại nàng!
Bầu không khí trong phòng tiếp tục duy trì sự quỷ dị.
Vân Trân quỳ dưới đất, cúi đầu.
Đột nhiên, hoàng đế đứng dậy, chậm rãi đi về phía Vân Trân.
Rất nhanh, trước mặt Vân Trân đã xuất hiện một đôi chân thuộc về nam nhân.
"Tối hôm đó là ngươi đúng không?" Hoàng đế hỏi.
Cho dù là nghi vấn, nhưng ngữ khí của ông ta lại là khẳng định.
Trong lòng Vân Trân chùng xuống.
Không xong rồi!
Hoàng đế đã nhận ra nàng.
Vân Trân vội cúi đầu càng thấp.
Hoàng đế đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống.
"Đúng là to gan! Dám tập kích trẫm!" Đột nhiên, hoàng đế lạnh lùng nói.
Bả vai Vân Trân run lên.
Biết sự việc không thể tiếp tục che giấu, nàng khom người, trán chạm đất, run rẩy nói: "Nô tỳ không dám."
"Không dám?" Hoàng đế híp mắt, "Trẫm lại thấy ngươi dám đấy! Viên đá kia rõ ràng đã đập vào đầu trẫm.
Nếu không phải trẫm mạng lớn, nói không chừng đã bỏ mạng trong cái viện kia, nào có thể sống tới bây giờ?"
"Bệ hạ bớt giận, nô tỳ biết tội.".
Danh Sách Chương: