Đại quân người Nhung dưới thành xếp hàng dày đặc giống như không nhìn tới điểm cuối cùng.
Triệu Húc không cần quay đầu cũng biết những tướng lĩnh đứng sau hắn không có ai trên người không có thương tích.
Nhưng hắn lại không thể quay đầu, cũng không thể thỏa hiệp.
"Người trên tường thành chính là vương gia Vân Hán Quốc?" Đúng lúc này, có một tiểu tướng người Nhung giơ đại cao đại đao, lớn tiếng, "Nghe nói hoàng tộc Vân Hán Quốc các ngươi từ nhỏ đã sống giữa một đám nữ nhân, hoặc là bị đám người nam không ra nam nữ không ra nữ vây quanh.
A, vương gia hoàng tử các ngươi lớn lên trong tay đàn bà như vậy rốt cuộc có biết đánh giặc hay không? Hay là vừa lên chiến trường, nhìn thấy đại đao trong tay gia gia ta liền sợ tới mức đái trong quần?"
Người nọ vừa nói xong, binh lính người Nhung phía sau lập tức cười vang.
Tướng sĩ đứng sau Triệu Húc giận tới nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xin ứng chiến, chặt đầu tên cuồng vọng kia.
"Lấy cung tiễn cho bổn vương." Đối mặt với sự khiêu khích và vũ nhục của người Nhung, Triệu Húc mặt không đổi sắc ra lệnh cho thị vệ bên cạnh.
Rất nhanh, liền có người dâng cung tiễn cho Triệu Húc.
"A, vương gia Vấn Hán Quốc, ngươi làm gì thế hả?" Tiểu tướng người Nhung phía dưới thấy vậy, không khỏi sửng sốt, nhưng ngay lập tức cười ha ha, "Chẳng lẽ ngươi muốn dùng cung tên trong tay ngươi bắn chết ta? Tay ngươi kéo được cung tiễn sao? Đến lúc đó đừng để mũi tên mới bay ra đã rớt xuống, chọc cười mọi người đấy!"
Binh lính người Nhung phía sau phụ họa, nói rất nhiều lời khó nghe.
Đại tướng thống lĩnh người Nhung Duẫn Trát lần này cưỡi ngựa đứng giữa đội ngũ, từ xa nhìn tiểu tướng kia dẫn người khiêu khích, không hề ngăn cản, thậm chí còn cười.
Người Vân Hán sao, có gì phải sợ?
Bọn họ chỉ biết trốn ở nơi ấm áp, nơi có đầy đủ mọi thứ thì có thể có bản lĩnh gì?
Nghe nói nam nhân ở kinh thành Vân Hán Quốc đều tay trói gà không chặt.
Có vài người còn giống nữ nhân thích tô son trét, ăn mặc lòe loẹt, nói chuyện cũng ngượng ngùng xoắn xít, cả ngày chỉ biết ngâm thơ, vẽ tranh, đi dạo trà lâu.
Mà người ở triều đình của Vân Hán Quốc cũng cả ngày lục đục, ngươi hại ta, ta hại ngươi.
Bọn họ độc chiếm mảnh đất này, sản vật phong phú nhất, tài nguyên tốt nhất.
Nhưng mảnh đất tốt kia lại nuôi ra đám người không có ý chí.
Còn dũng sĩ người Nhung anh dũng như họ phải sống ở nơi hoang vắng rét lạnh quanh năm.
Kẻ địch lớn nhất của họ không phải ngoại địch, mà là thiên tai, thiếu lương thực.
Bữa cơm ấm no bọn họ tha thiết mơ ước thậm chí còn không bằng đồ ăn của con chó được người Vân Hán Quốc nuôi.
Từ lúc tới Vân Hán Quốc, những gì nhìn thấy, nghe được, cảm nhận được trên đường khiến họ càng căm hận người của đất nước này.
Dựa vào đâu chỉ có bọn họ có thể hưởng thụ những đãi ngộ từ mảnh đất này?
Còn người Nhung bọn họ lại phải sống ở Nhung điều kiện gian khổ, vì ăn no một bữa mà đau đớn giãy giụa.
Trong lòng bất bình, phẫn nộ, không cam chịu...
Khiến đại tướng người Nhung Duẫn Trát biết, thủ hạ của ông ta cần chỗ trút giận.
...
Mà lúc này, Triệu Húc đã kéo căng dây cung.
Tiểu tướng người Nhung kia còn lớn tiếng cười nhạo.
Vèo.
Mũi tên nhắm ngay đầu tiểu tướng người Nhung bay thẳng ra ngoài..
Danh Sách Chương: