Đồng thời, Triệu Húc cũng phái người tới biệt viện của Vương gia, báo chuyện đêm nay Vương Kỳ Lân ở lại Túc Vương phủ với Vương Quân Ngọc.
Trong đó đặc biệt nhấn mạnh hai điểm.
Thứ nhất, Vương Kỳ Lân to gan lớn mật, ban đêm xông vào Túc Vương phủ, thiếu chút té gãy chân, quá nguy hiểm.
Thứ hai, bảo Vương Quân Ngọc sáng sớm ngày mai tới Túc Vương phủ đón Vương Kỳ Lân đi, nói rằng Vương Kỳ Lân rất nhớ hắn.
Nhớ?
...!
Sáng sớm hôm sau, Vương Quân Ngọc ăn sáng xong liền tới Túc Vương phủ.
Người an bài trong phủ sớm đã ở cổng chờ.
Thấy hắn tới, bọn họ thiếu chút vỗ tay.
Vương Quân Ngọc tới Tê Thư Trai, ở ngoài phòng ăn nhìn thấy Vương Kỳ Lân mới dùng bữa xong.
Sắc mặt Vương Kỳ Lân có hơi không tốt, trong mắt Triệu Húc không giấu được sự cao hứng.
Xem ra ván cờ này Túc vương gia thắng.
Vương Quân Ngọc cúi đầu, nói rõ ý đồ mình đến.
Triệu Húc nghe hắn nói tới đón Vương Kỳ Lân, đương nhiên không làm khó, khen hắn yêu quý đệ đệ, lập tức sai quản gia chuẩn bị đồ ban thưởng, hơn nữa còn phái người hộ tống huynh đệ Vương gia rời đi.
Đây nào phải hộ tống?
Rõ ràng là giám thị!
Chính là ý phải nhìn ngươi rời đi mới yên tâm được.
Vương Kỳ Lân nghe thế, tất nhiên không chịu.
Nhưng buổi sáng Vân Trân kiểm tra vết thương cho nó, phát hiện nơi nó trầy da đã đóng vảy, không quá nghiêm trọng.
Dù Vương Kỳ Lân cầu xin thế nào, tỏ vẻ đáng thương ra sao, lần này Vân Trân không hề mềm lòng giữ nó ở lại.
Vương Kỳ Lân dùng mọi thủ đoạn, phát hiện sư phụ mình đã quyết tâm, liền bĩu môi, kéo tay nàng: "Sư phụ, Lân Nhi còn ở thành Quán Châu nghỉ ngơi mấy ngày, Lân Nhi có thể tới tìm sư phụ không? Không có sư phụ bên cạnh, y thuật của Lân Nhi chẳng có gì tiến triển."
"Đương nhiên có thể, chỉ là không được trèo tường nữa." Vân Trân nói.
"Lân Nhi biết rồi, đêm qua cũng là vì tình thế cấp bách, bất đắc dĩ làm thế thôi." Vương Kỳ Lân đáp, "Nếu Lân Nhi có thể tới tìm sư phụ, vậy sư phụ có thể dành thời gian dạo phố cùng Lân Nhi không? Hôm qua không phải vương gia nói phong cảnh thành Quán Châu rất đẹp, bảo hạ nhân đưa Lân Nhi và Đại ca đi chơi sao? Nhưng Lân Nhi cảm thấy hạ nhân của vương gia khẳng định cũng có việc cần làm, chuyện của Lân Nhi và Đại ca tốt nhất đừng nên làm phiền người ta, không bằng sư đồ chúng ta đi dạo vậy.
Nghe nói con sông ngoài thành Quán Châu có rất nhiều cá trắng, món hấp rất ngon..."
Vương Kỳ Lân chịu rời đi, nhưng trước khi đi lại đề ra đống yêu cầu với Vân Trân.
Không biết vì sao Vân Trân luôn chiều theo nó.
Triệu Húc ở cạnh nhìn, có hơi khó chịu.
Mãi đến khi tiểu quỷ kia và Đại ca của mình rời đi, Triệu Húc mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hình như Trân Nhi rất thích Vương tiểu công tử?" Triệu Húc đứng cạnh Vân Trân, suy tư hỏi.
"Ừ, nó khá tốt." Vân Trân trả lời.
Nàng gặp gỡ Vương Kỳ Lân cũng coi như có duyên.
Vương Kỳ Lân là đồ đệ đầu tiên của nàng, cũng sẽ là đồ đệ cuối cùng của cả đời này.
Hôm ấy Triệu Húc nói đã viết thư cho sư phụ Độc Thủ Y Tiên của nàng.
Chờ sư phụ tới, nàng sẽ giới thiệu Vương Kỳ Lân với sư phụ, đồng thời chuyện nàng trúng độc e rằng không giấu được nữa.
Mấy ngày nay, nàng đã dần thích ứng, hơn nữa trong lòng đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất.
Nhưng, nàng vẫn không thể đối mặt với Triệu Húc.
Nàng không biết thời điểm nghe được chuyện nàng không còn sống được bao lâu, thai nhi trong bụng cũng không thể giữ lại, Triệu Húc sẽ có phản ứng gì?
Giống như đang nằm mộng đẹp, bỗng dưng bị người ta cầm búa đánh thức.
Vân Trân sợ hắn không chấp nhận được.
Cho nên càng không dám nói trước với hắn.
...!
Khá tốt?
Triệu Húc không tán đồng với nhận xét này..
Danh Sách Chương: