Vân Trân rời khỏi Càn Nguyên Cung.
Ở cửa, nàng gặp Liễu Trản Anh.
Liễu Trản Anh mới từ Hàm Thục Cung của Thục Phi về.
"Nô tỳ gặp qua hoàng tử phi." Vân Trân dừng lại, hành lễ với Liễu Trản Anh.
Liễu Trản Anh nhìn nàng, ánh mắt trở nên sắc bén.
Nàng ấy bước đến trước mặt Vân Trân, Vân Trân theo bản năng căng thẳng.
Nhưng Liễu Trản Anh không làm gì cả, chỉ kề miệng sát tai nàng, thì thầm: "Ngươi cho rằng bổn cung sẽ làm gì ngươi?"
Vân Trân không nhúc nhích.
"Bổn cung sẽ không dại dột để ngươi nắm được nhược điểm gì khiến điện hạ cho rằng bổn cung không chứa chấp ngươi.
Dù sao, ngươi cũng không còn sống được mấy năm nữa, không phải sao?"
Dứt lời, Vân Trân ngẩng đầu nhìn Liễu Trản Anh.
Liễu Trản Anh cười khinh: "Dù bổn cung không chứa chấp ngươi thế nào, ngươi cũng đã cứu điện hạ một mạng.
Hiện tại, ngươi chỉ còn sống được thêm mấy năm.
Bổn cung hà tất tranh với người sắp chết?"
Dứt lời, Liễu Trản Anh lui một bước, dẫn người rời đi.
Chân Vân Trân như bị đóng đinh tại chỗ, cả người cứng đờ lại hơi run rẩy.
"Trân Nhi? Ngươi vẫn ổn chứ? Khi nãy hoàng tử phi nói gì với ngươi vậy? Có phải nàng ấy lại khi dễ ngươi không? Ta đi tìm điện hạ..." Đúng lúc này, Quả Nhi chạy tới, bắt lấy tay nàng, lo lắng hỏi.
"Ta không sao, nếu thật lòng tốt với ta, ngươi đừng tìm điện hạ." Vân Trân nhìn Quả Nhi, "Xin lỗi, ta còn chút việc, cáo từ trước."
Nói xong, mặc kệ thái độ Quả Nhi thế nào, Vân Trân nâng bước ra ngoài.
Có một số người, có chút tình cảm, theo thời gian trôi đi sẽ không thể về được.
Ngươi thay đổi, ta thay đổi.
Chỉ cần có một bên thay đổi, sẽ rất khó trở về.
Trừ khi, các ngươi tìm được điểm tựa tình cảm mới.
...!
Triệu Húc nói nước của vụ án Tào gia rất sâu, bảo nàng đừng nhúng tay, hắn sẽ giúp nàng cứu Tử Thị ra.
Nhưng dù vậy, Vân Trân vẫn không yên lòng.
Bởi vì nàng biết Tử Thị sẽ không từ bỏ.
Chỉ cần Tử Thị không buông tay, chuyện này sẽ không kết thúc như vậy.
Có điều, nàng cũng đã hứa với Triệu Húc, sẽ không tham dự vào.
Hiện tại, việc nàng có thể làm cũng chỉ là chờ đợi.
...!
Vân Trân đợi thêm hai ngày.
Triệu Húc phái người tới nói với nàng, chuyện của Tử Thị e rằng khó giải quyết hơn họ tưởng tượng.
Vương gia không muốn tha cho Tử Thị, đang tạo áp lực với phụ hoàng hắn.
Hơn nữa tính chất vụ án Tào gia đặc biệt, muốn cứu Tử Thị ra, chỉ sợ còn cần thêm thời gian.
Điểm mấu chốt là Tử Thị không muốn phối hợp.
Nàng ấy không chịu buông tay vụ án của Tào gia, vậy Vương gia sẽ không thể tha cho nàng ấy.
"Ta có thể nói chuyện với nàng ấy không?" Vân Trân nhờ nội thị chuyển lời.
Nhưng sau khi biết, Triệu Húc cũng không đồng ý.
Lý do hắn nhúng tay vào chuyện này chính là không muốn Vân Trân bị liên lụy.
Nếu Vân Trân tới Hình Bộ gặp Tử Thị, e rằng Vương gia sẽ ghi hận lên nàng.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế cũng không phải cách.
Ngay lúc này, Nha Sát tới tìm nàng.
"Chủ nhân muốn gặp ngươi." Nha Sát nói với nàng.
...!
Vân Trân xin nghỉ với Phúc Hỉ công công, tới nơi hẹn Lưu Vân Bạch.
Đó là một trà lâu trong kinh thành.
Vị trí hẻo lánh, rất ít người bên trong..
Danh Sách Chương: