"Đi thôi." Bích Diên vào trong.
Vân Trân ôm hành lý, đi theo nàng ta.
Về sau, nơi này chính là chỗ ở của nàng.
Mãi đến ngày kết thúc sinh mệnh.
...
Bích Diên dẫn Vân Trân đi gặp quản sự của Vĩnh Hạng.
Quản lý chỗ này có ba người.
Người Bích Diên dẫn nàng đi gặp là một phụ nữ trung niên gọi là Lưu quản sự.
Lưu quản sự cười tủm tỉm, trông rất hòa thuận, nhưng Vân Trân có thể cảm nhận được, sau nụ cười của bà ta là sự lạnh nhạt.
Trước đó Đức Phi hẳn đã có dặn dò.
Bích Diên dẫn Vân Trân tới, Lưu quản sự đánh giá nàng một chút, liền cười nói với Bích Diên: "Bích Diên cô nương xin yên tâm, ta nhất định sẽ xem trọng nàng ta."
"Vậy làm phiền Lưu quản sự."
Sau đó, Bích Diên lại phân phó vài câu, rồi rời đi.
...
Lưu quản sự nói sơ qua tình hình ở Vĩnh Hạng với nàng.
Vĩnh Hạng là nơi nào?
Việc này đương nhiên không cần nói thêm.
Mà phàm là người vào Vĩnh Hạng, dù trước đó có thân phận gì, là nô bộc đê tiện hay phi tần cao quý, công chúa, chỉ cần vào Vĩnh Hạng thì nàng ta không còn là một người hoàn chỉnh.
Nếu đã không còn là một người hoàn chỉnh, vậy không cần bàn tới chuyện trước kia.
Vĩnh Hạng chủ yếu chia làm ba khu vực: Dệt vải, phường nhuộm, thêu thùa.
Phường nhuộm là sân khi nãy, cũng là nơi cần dùng nhiều thể lực nhất ở Vĩnh Hạng.
Ngoại trừ bề ngoài Vân Trân vừa nhìn thấy, còn cần phụ trách giặt y phục bên ngoài đưa tới.
Tóm lại, việc ở Vĩnh Hạng chủ yếu về xiêm y.
"Làm tốt, ngày tháng trôi qua đương nhiên sẽ tốt.
Phạm lỗi, cũng sẽ có trừng phạt tương ứng." Lưu quản sự híp mắt cười, "Hôm nay ngươi mới tới, có lẽ còn chưa hiểu về Vĩnh Hạng chúng ta.
Có điều không sao, sau này còn rất nhiều thời gian để ngươi từ từ tìm hiểu."
Lưu quản sự nói xong, liền gọi một người đưa nàng tới nơi nàng ở.
...
"Sau này, đây là chỗ của ngươi." Người dẫn đường chỉ vào góc tận cùng trên giường chung, nói.
Vân Trân quan sát tình hình trong phòng.
Đây là một cái giường chung rất lớn, có thể nằm bảy tám người.
Trong phòng tương đối đơn sơ, chỉ có hai cái tủ, bàn trang điểm hoàn toàn không có.
"Qua đây, đây là xiêm y và chăn của ngươi.
Thay xong rồi thì ra ngoài tìm Tử thị, nàng ta sẽ nói ngươi biết ngươi nên làm gì." Sau khi đưa đồ cho nàng, người nọ liền rời đi.
Vân Trân đặt chăn ở góc tận cùng trên giường, sau đó đóng cửa lại, thay xiêm y.
Y phục của Vĩnh Hạng là vải thô màu lam, mặc vào người rất khó chịu.
Nhưng hiện tại, Vân Trân cũng không có cách nào khác.
Khi nãy nói quy củ, Lưu quản sự đã nói rất rõ ràng, sau khi vào Vĩnh Hạng, mọi liên hệ với bên ngoài lập tức cắt đứt, ngay cả "họ" cũng phải lau sạch, sau này chỉ gọi là "Vân Trân".
Đồng thời, nàng phải giao xiêm y vừa thay ra cho cấp trên.
Nếu có một ngày được rời khỏi nơi này, nàng mới có thể lấy lại y phục.
Chỉ là...
Vân Trân lắc đầu.
Sẽ không có ngày đó.
Từ lúc nàng quyết định ở lại hoàng cung, đã không còn ngày đó.
Nàng đã hạ quyết tâm.
Sau khi cứu Triệu Húc, nàng chỉ còn thời gian năm năm.
Nếu đã không thể sống lâu, vậy nàng hi vọng năm năm cuối cùng này nàng có thể ở lại trong cung, ở nơi gần hắn nhất, nhìn hắn, bảo vệ hắn...
Nhưng không thể để hắn phát hiện ra nàng..
Danh Sách Chương: