A Cửu lắc đầu.
Lão thái y kia vẫn không nhụt chí, hỏi hắn tại sao.
Đọc truyện tại || .VN ||
A Cửu viết ra giấy, bởi vì hắn quen một người, y thuật còn lợi hại hơn lão thái y, hắn không muốn bái người khác làm sư.
Lão thái y không tin, chỉ cho rằng hắn không muốn.
Lão thái y không phải người ngang ngược vô lý.
Dù sao A Cửu còn nhỏ, tương lai của họ còn dài.
Lúc sau, tin Vân Trân rơi xuống nước mà "chết" truyền về kinh thành.
Sau khi A Cửu biết, nản lòng thoái chí.
Lão thái y lần nữa xuất hiện, hỏi hắn có muốn theo ông học y thuật hay không, hơn nữa còn nói ra thân phận của mình.
A Cửu ở Hồi Xuân Đường vốn do Vân Trân sắp xếp.
Hiện tại, Vân Trân "chết" rồi, A Cửu không còn lý do ở lại.
Hắn chỉ biết chỉ dựa vào bản thân hắn, hắn không thể đi xa trên con đường y thuật.
Hắn muốn sau này lớn lên lợi hại như Vân Trân.
Vì thế, hắn đồng ý với thái y, theo thái y vào cung.
Sau đó, A Cửu từng bước từ một học đồ của Thái Y Viện cho tới một thái y có thể đảm đường một mình như bây giờ.
Thời gian A Cửu ở Hồi Xuân Đường không dài, hơn nữa hắn cũng không phải nhân vật quan trọng, cho nên Tô Thái Hậu căn bản không có ấn tượng, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Hiện tại biết rồi, bà ta sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?
"Vân phi, ngươi cảm thấy đề nghị này của ai gia thế nào?" Tô Thái Hậu ngồi bên trên, cười lạnh, "Ngươi chọn đi.
Rốt cuộc là Vương thái y kia hay ngươi, ngươi tùy ý chọn đi."
"Quan hệ giữa thần thiếp và Vương thái y trong sạch, dù Thái Hậu hỏi bao nhiêu lần đều trong sạch." Vân Trân nói.
"Xem ra Vân phi vẫn mạnh miệng.
Hay là ngươi cố ý giả ngu với ai gia, muốn kéo dài thời gian để hoàng đế tới cứu ngươi? Ngươi cho rằng thời điểm phái người gọi ngươi tới, ai gia không suy xét tới vấn đề này sao? Hôm nay ngươi không chờ được hoàng đế đâu.
Sáng nay hoàng đế đã xuất cung, bởi vì một lão sư thời niên thiếu của ngài ấy ngã bệnh."
"Lão sư" mà Tô Thái Hậu nhắc tới không phải chỉ lão sư của Triệu Húc khi còn ở Nam Hoang, mà là một vị lão sư hắn bái sau khi hồi kinh.
Ở Vân Hán Quốc, lão sư có thể nhận rất nhiều học sinh, học sinh cũng có thể nhận nhiều lão sư.
Hiện tại, vị lão sư kia của Triệu Húc sợ là không ổn rồi, cho nên Triệu Húc mới vội vã xuất cung, đi gặp ông ta lần cuối.
Chuyến đi này e rằng chưa đến chạng vạng sẽ không về được.
Cho dù ngay lúc này Triệu Húc gấp gáp trở về, chỉ sợ cũng không kịp.
"Xem ra Vân phi hết chiêu rồi.
Nếu Vân phi đã hết chiêu, vậy để ai gia nghĩ cách giúp Vân phi, ngươi thấy được không? Người đâu!"
"Có nô tỳ." Bên cạnh Tô Thái Hậu lập tức có người đứng dậy.
"Đưa Vân phi sang phòng bên cạnh tiếp đón đi!" Tô Thái Hậu ra lệnh.
"Thái Hậu muốn dùng tư hình sao?" Vân Trân nhíu mày.
"Tư hình? Đây sao có thể gọi là tư hình? Chẳng qua ai gia thấy Vân phi quá mạnh miệng, muốn dùng vài cách để Vân phi khai ra mà thôi."
"Không lẽ Thái Hậu không hề để ý tới bệ hạ sao?"
Đám người kia đã tới trước mặt Vân Trân, giữ chặt hai tay nàng.
Nghe Vân Trân chất vấn, ánh mắt Tô Thái Hậu trở nên sắc bén: "Đừng lấy bệ hạ ra chèn ép ai gia!"
"Thần thiếp không lấy bệ hạ ra chèn ép Thái Hậu, thần thiếp chỉ cảm thấy bệ hạ thật đáng thương khi có mẫu hậu như người.".
Danh Sách Chương: