Vân Trân nghe vậy, không khỏi căng thẳng.
Nếu Lưu Vân Bạch có liên quan tới Diêm Vương Khiếu, bên cạnh hắn chắc chắn có cao thủ dùng độc.
Mà tối hôm qua, thuốc nàng đút cho Ninh Vương khẳng định cũng đã bị người đó động tay chân.
Nếu không, với sự cảnh giác của nàng, cho dù lúc ấy bị đảo loạn cảm xúc, cũng không thể không chút phát hiện.
Đối phương có thể giấu diếm được nàng, chứng tỏ khả năng dùng độc không hề thu kém, thậm chí có khả năng cùng đẳng cấp với sư phụ.
Nếu thật là thế, vậy có lẽ Lưu Vân Bạch ngay từ đầu đã tìm tới nàng chính là vì chủ ý hiện tại.
Nếu là dạng độc đó, muốn giải, chỉ sợ không hề dễ dàng.
Nhưng, nhìn ánh mắt chờ mong cùng khẩn cầu của Triệu Húc, Vân Trân lại không nhẫn tâm cự tuyệt hắn.
"Được, vậy nô tỳ sẽ thử lại một lần." Vân Trân hít sâu một hơi, đáp.
Triệu Húc vui vẻ: "Đa tạ."
Vân Trân lắc đầu, hiện tại điều nàng không chịu nổi nhất chính là câu "Đa tạ" của hắn.
"Vậy buổi tối ta sẽ sắp xếp cho ngươi vào trong." Triệu Húc nói.
"Vâng." Triệu Húc gật đầu, rút tay ra.
"Xin lỗi, ta quá kích động." Triệu Húc phát hiện tay Vân Trân còn bị hắn bắt lấy, vội buông ra.
Hẹn xong với Vân Trân tối nay, trong lòng Triệu Húc cũng nhẹ nhõm.
Nhưng chuyện tối hôm trước vẫn là tảng đá đè nặng tâm trạng hắn, lúc này hắn lại không khống chế được mà nghĩ tới chuyện đêm qua.
Hắn ý thức được, chuyện của phụ vương tạm thời giải quyết, nhưng vấn đề giữa hắn và Vân Trân vẫn chưa xong.
Thất hứa tối hôm qua, nếu không hỏi rõ, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn trở thành cái gai trong lòng hắn và Vân Trân.
Hiển nhiên, Vân Trân đứng bên cạnh cũng hiểu được điểm này.
Chẳng qua, khác với Triệu Húc, nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
"Thiếu..." Nàng vừa định lên tiếng, Triệu Húc đã giành trước.
"Đêm qua..." Triệu Húc nhấp môi, vẻ mặt phức tạp, "Nàng...!Vì sao lại không tới?"
Vân Trân thở dài trong lòng, phát hiện cuối cùng vẫn không tránh được vấn đề này.
"Nàng biết không, ta đã ở đó đợi nàng cả một đêm."
Vân Trân nghe đến đây, càng cảm thấy hỗ thẹn.
"Xin lỗi."
"Ta không muốn nghe nàng nói xin lỗi." Triệu Húc lắc đầu, "Ta chỉ muốn biết vì sao.
Đêm qua vì sao nàng không tới?"
Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng phát hiện yết hầu khó chịu, căn bản không thể nói gì.
Nàng nên nói gì đây?
Nói nàng tối qua bị nha hoàn của Lưu Vân Bạch bắt cóc, trói tới phủ của Lại Bộ Thị Lang, sau đó bị buộc cho phụ vương ngài uống thuốc độc sao?
Triệu Húc khẳng định muốn biết, vì sao nàng không nói sớm, muốn biết, vì sao Lưu Vân Bạch lại trói nàng, ép nàng.
Nàng nên trả lời sao đây?
Nói đó là vì mấy ngày trước nàng đưa cho Lưu Vân Bạch thuốc gây ảo giác, nhưng thuốc đó lại bị Lưu Vân Bạch đánh tráo sao?
Nàng vì sao lại đưa thuốc cho hắn?
Bởi vì nàng nợ Lưu Vân Bạch ân tình.
Vì sao lại nợ hắn?
Bởi vì nàng...!
Con người có đôi khi chính là như vậy, chỉ một lời nói dối, liền cần vô số lời nói dối để che lấp.
Từ lúc bắt đầu, thời điểm ở rừng trúc trên núi Xích Phong gặp được Lưu Vân Bạch, nàng nên nói với Triệu Húc.
Cho dù lúc ấy không nói, vậy ở quận Xích Thủy sau khi bị Mã Hữu Nhân hạ thuốc, thời điểm được Triệu Húc ở biệt viện, nàng cũng không nên cam chịu Yên Vũ cô nương chính là người cứu nàng...!
Hơn nữa, còn đủ chuyện sau đó..
Danh Sách Chương: