Chỉ bằng cuốn sách tạm thời ôm được chân Phật Lưu Vân Bạch ném cho nàng căn bản không thể kiên trì tới tầng thứ tư của Tàng Bảo Lâu.
Muốn đi vào, trừ khi là đại sư tinh thông thuật cơ quan, hoặc là người có vận khí đặc biệt tốt.
Hiển nhiên, Vân Trân và Triệu Húc đều không phải người như vậy.
Cho nên, nàng bắt buộc phải tìm được quyển sách mà Tiểu Thu nói.
Chỉ có tìm được quyển sách kia, nàng mới có thể thuận lợi vào tầng thứ tư của Tàng Bảo Lâu.
...!
Tốn khoảng hai canh giờ, Vân Trân cuối cùng cũng tìm được.
Quyển sách đó có thể dẫn nàng và Triệu Húc tới tầng thứ tư.
"Tìm được rồi." Vân Trân đi đến trước mặt Triệu Húc, nói.
Trong khi nàng tìm sách, Triệu Húc cũng tùy tay lấy mấy quyển sách trên kệ đọc.
Thấy Vân Trân tới, trong tay thật sự cầm một quyển sách, Triệu Húc nhíu mày.
"Ngươi thật sự đang tìm sách?" Triệu Húc hỏi.
Khi nãy Vân Trân nói nàng muốn tìm một quyển sách, Triệu Húc còn tưởng nàng nói đùa, không ngờ cuối cùng, nàng thật sự cầm một quyển sách tới đây.
"Vâng." Vân Trân gật đầu, "Đi thôi, chúng ta cần phải đi ngay."
Nói xong, nàng nâng bước đi lên tầng ba.
Đêm đã qua một nửa, họ bắt buộc phải tranh thủ thời gian, nếu không trời sẽ sáng.
Trong mắt Triệu Húc hiện lên một tia suy tư, sau đó lẳng lặng đi theo.
...!
Vân Trân vừa đi vừa xem bản đồ trong tay.
Triệu Húc đi theo phía sau, cũng thấy được thứ nàng cầm trong tay.
Đó căn bản không phải một quyển sách, là một tập bản đồ, bản đồ của Tàng Bảo Lâu.
Sao nàng lại có bản đồ?
Làm sao biết trên kệ sách tầng hai có thứ như vậy?
Trong đầu Triệu Húc có nghi hoặc rất lớn.
Có điều, hắn không hỏi.
Đoán rằng, cho dù hỏi, kết quả cũng sẽ giống lúc trước.
Nàng không muốn nói, hắn hỏi cũng vô dụng.
Chẳng qua Thịnh cửu tiểu thư này đúng là câu đố khó giải.
Nàng rốt cuộc có lai lịch gì?
...!
Vân Trân đi phía trước, không hề hay biết trong đầu Triệu Húc lúc này có nhiều nghi hoặc như vậy.
Hiện tại, nàng chuyên chú nhìn bản đồ trong tay, mỗi một bước đều phá lệ cẩn thận.
Cuối cùng, bọn họ cũng né được cơ quan nguy hiểm nhất, tới lầu ba, nơi cất giấu thần binh lợi khí của thế gian.
"Kiếm trận." Triệu Húc thấy vô số mũi kiếm treo bên trên trước mặt bọn họ, nói.
"Ừ." Vân Trân gật đầu.
Vốn tưởng rằng cơ quan vừa vượt qua là nguy hiểm nhất, không ngờ phía sau còn có kiếm trận, mà cửa thông tới lầu bốn ở ngay sau kiếm trận này.
Nàng không tùy tiện bước lên trước, mà cúi đầu, nghiên cứu bản đồ trong tay.
"Sao rồi?" Triệu Húc hỏi.
Vân Trân nhấp môi, ngẩng đầu, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở thanh kiếm thứ ba màu đen tính từ vị trí của nàng.
"Chúng ta bắt buộc phải phá hỏng thanh kiếm kia, nếu không, một khi chúng ta đi qua, tất cả kiếm bên trên đều sẽ rơi xuống." Vân Trân chỉ vào thanh kiếm màu đen kia, nói.
Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại là kiếm trận thô bạo.
Nếu tùy tiện tiến lên, hoặc xông vào, bọn họ sẽ lập tức bị bảo kiếm trên đầu nghiền nát.
"Ta đi." Triệu Húc nhìn theo hướng ngón tay của Vân Trân, nói.
Vân Trân theo bản năng muốn nói ra hai chữ "Không được", bởi vì thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng lời sắp đến bên miệng liền bị nàng ngăn cản kịp thời.
Cuối cùng, nàng nhìn Triệu Húc, hỏi: "Điện hạ muốn làm thế nào?".
Danh Sách Chương: