Vân Trân nhìn thái độ nắm chắc của ông, chỉ đành gật đầu.
Dù sao thứ hiện tại nàng mang đi là hi vọng ngừng hẳn trận chiến tranh này.
Tuy Miến Đà Loa không phải người của "Tham Lang", nhưng quả thật vẫn có chút liên quan tới họ.
Ông giúp nàng trốn khỏi phủ đệ của Thất hoàng tử đã là niệm giao tình giữa họ, hiện tại bảo ông đi theo tới Trấn Bắc quân, ông chắc chắn sẽ không đồng ý.
...
Bọn họ trốn trong tòa viện bị vứt bỏ rkia.
Giờ Hợi, giờ Tý, giờ Sửu...
Mãi đến giờ Dần, đã quá nửa đêm, cách hừng đông chỉ còn một canh giờ rưỡi...!Hữu hộ pháp quay đầu nhìn Vân Trân.
"Sắp bắt đầu rồi." Hữu hộ pháp nói.
Vân Trân gật đầu.
Nàng quay đầu nhìn lão nhân nằm trên đống cỏ khô bên cạnh.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu với Hữu hộ pháp: "Làm phiền."
Một lát sau, Hữu hộ pháp cõng nàng nhảy lên nóc nhà, rất nhanh đã biến mất ở phố lớn ngõ nhỏ ở Lạc thành.
Thịch thịch thịch.
"Người đâu! Có kẻ phá thành!"
"Cung tiễn thủ chuẩn bị!"
Cổng thành hỗn loạn, đa số binh lực ở Lạc thành đều tập trung ở đó.
Mà lúc này, Vân Trân và Hữu hộ pháp đã tới chỗ mạch nước ngầm bị vứt bỏ kia.
May mà nhiệt độ ở Lạc thành không quá thấp, nước còn chưa đóng băng.
Nhưng dù vậy, dòng nước lạnh băng không phải điều người thường có thể chịu được, đặc biệt là vết thương ở chân Vân Trân còn chưa khỏi.
Nhưng hiện tại, bọn họ đã không còn con đường nào khác.
"Nhảy đi." Vân Trân quay đầu nhìn Hữu hộ pháp.
Hữu hộ pháp nhìn hai chân nàng, sau đó nắm tay nàng, nhảy xuống dòng nước lạnh lẽo.
...
Trên đường, không phải đoạn nào cũng có chỗ ngoi lên để thở.
Vân Trân không biết mình bơi bao lâu, mãi đến lúc mí mắt nặng nề, sắp ngất xỉu, "Ầm" một tiếng, nàng được Hữu hộ pháp kéo lên bờ.
Bọn họ đã vào hồ nước ở sườn Nam Lạc thành.
Bọn họ men theo mạch nước ngầm, bất tri bất giác đã trôi tới đó.
Lên bờ, Hữu hộ pháp dẫn nàng đi tìm một nông gia ở gần bị vứt bỏ.
Ở nông gia, bọn họ thay xiêm y sạch sẽ, sau đó Vân Trân lại tìm thấy một chiếc xe ngựa ở hậu viện.
Người của U Minh giáo đã chuẩn bị chiếc xe ngựa đó trước khi họ vào thành, chính là để đề phòng mọi trường hợp.
Không ngờ tới cuối cùng, thật sự có tác dụng.
Sau khi hai người lên xe ngựa, Hữu hộ pháp hỏi nàng muốn đi đâu.
Vân Trân sờ món đồ trong lòng, nói: "Nham Biên thành."
Hiện tại nàng rất muốn về Hỏa Diễm thành tìm Triệu Húc, nhưng nàng biết, đồ trong lòng nàng lúc này nên giao cho người đứng đầu Trấn Bắc quân mới đúng.
Hơn hai mươi ngày trước, Trấn Bắc Hầu thống lĩnh Trấn Bắc quân đoạt lại Nham Biên thành.
Từ đó, Nham Biên thành vẫn luôn do Trấn Bắc quân chiếm lĩnh.
Nhưng sau khi đoạt lại Nham Biên thành, Trấn Bắc quân lại không dám tùy tiện bỏ đi chi viện thành trấn khác.
Bởi vì từ khi Trấn Bắc Hầu lấy lại Nham Biên thành, người Nhung vẫn luôn quấy rầy, khiến bọn họ không có lúc nào dám thả lỏng.
Lúc này, Trấn Bắc Hầu mới nhận ra đây là kế hoạch của người Nhung.
Bọn họ muốn dùng Nham Biên thành bao vây Trấn Bắc Hầu ở đó, không thể viện trợ thành trì khác..
Danh Sách Chương: