Qua một hồi lửa lớn, Thanh Lương sơn trang tổn thất nặng nề.
Nhưng cũng may, sơn trang rất lớn, cho dù viện phía Bắc bị thiêu rụi, nhưng vẫn còn phía Đông và phía Tây.
Vân Trân lần nữa quay về nơi này, nhìn mảnh đất khô cằn, nhớ tới nhóm "tiểu khả ái" bị chiêu chết trong lửa cùng những bí mật bẩn thỉu không thể ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, dường như cũng theo ngọn lửa này bị thiêu hủy sạch sẽ.
"A, đúng là ở ác gặp dữ!" Đúng lúc này, Quả Nhi từ bên cạnh chạy tới, "Trân Nhi, ngươi nói xem ta vừa nghe được chuyện gì?"
"Chuyện gì hả?" Vân Trân vừa hỏi vừa đi vào bên trong.
Quả Nhi hưng phấn nói: "Phụ mẫu Tôn Thúy Châu chết rồi."
Vân Trân dừng lại.
"Nghe nói là khi cứu binh tới, bọn họ bị người Cổ Tát kéo tới chắn mũi tên, chết ngay tại chỗ.
Ngươi nói xem, đây có phải báo ứng không? Nếu không phải Tôn Thúy Châu, người Cổ Tát đã không phát hiện người mà chúng ta giấu, vậy bọn họ sẽ không xông vào sơn trang, phụ mẫu của nàng ta sẽ không phải chết! Bởi vậy, là Tôn Thúy Châu hại chết phụ mẫu của mình, là báo ứng!"
Quả Nhi nói xong, Vân Trân chỉ nhìn chằm chằm mặt đất khô cằn trước mặt, không nói gì.
Nhân quả báo ứng sao!
Có điều đến nay nàng vẫn không rõ, Tôn Thúy Châu lại hận nàng đến vậy?
Lần đó ở quận Xích Thủy, tuy rằng không có chứng cứ, nhưng nàng biết, sau lưng Mã Hữu Nhân bỏ thuốc là Tôn Thúy Châu bày mưu tính kế.
Nếu không phải Mã Hữu Nhân to gan, làm sao có kẻ dám xuống tay với "nha hoàn bên cạnh thiếu gia"?
Chỉ là nàng khi ấy "thân bất do kỷ", chờ tới lúc hoàn toàn hồi phục, Triệu Húc đã xử lý Mã Hữu Nhân ngay trong đêm, nàng mất đi thời điểm điều tra tốt nhất.
Sau đó, thấy Triệu Húc vì cởi bỏ "khúc mắc" cho nàng, cùng nàng dạo phố, tặng quà, cho nên ý niệm này cũng dần mất đi, miễn cho cành mẹ đẻ cành con.
Nhưng không ngờ, điều này lại khiến Tôn Thúy Châu càng hận nàng.
Trên thế gian này kỳ thật có rất nhiều chuyện đều không tìm được lý do, giống như nàng đến cuối cùng vẫn không thể biết vì sao Tôn Thúy Châu lại hận mình đến như vậy?
Có lẽ, chỉ do một câu vô tình của nàng, hoặc là, nàng không cẩn thận mặc y phục giống nàng ấy.
Còn về nguyên nhân thật sự, e rằng chỉ có Tôn Thúy Châu biết.
Tôn Thúy Châu mất tích.
Không ai biết nàng ta đi đâu.
Có điều, Vân Trân đã tìm ra kẻ chặn cánh cửa mật thất.
Đó là nữ đầu bếp mới của sơn trang, lý do hại nàng vô cùng đơn giản, chỉ vì điểm tâm nàng làm ngon hơn nàng ta.
Sau đó, nữ đầu bếp kia bị sa thải.
...!
Bọn họ dọn dẹp xong viện ở phía Đông, mẫu tử Tô trắc phi dọn vào.
Mà những hạ nhân khác của sơn trang dọn vào viện phía Đông Nam.
Người Cổ Tát đã lâu không xuất hiện.
Người phủ nha điều tới cũng trở về làm việc.
Dần dần, mùa thu tới, Thanh Lương sơn trang cũng trở về dáng vẻ bình tĩnh của ngày xưa.
Đột nhiên có một ngày, tin tức từ trong núi kia truyền tới.
Nghe nói Cổ Tát Cưu giết chết những huynh đệ kia của gã, cứu được Cổ Tát Vương bị giam lỏng ra, trở thành anh hùng của tộc Cổ Tát.
Sau khi được cứu, sức khỏe Cổ Tát Vương vẫn luôn không tốt, không bao lâu liền nhường vương vị cho Cổ Tát Cưu, Cổ Tát Cưu lập tức trở thành Cổ Tát Vương mới của tộc Cổ Tát.
Ngày Cổ Tát Cưu lên ngôi, Cốt Hùng đem hạ lễ của gã tới Thanh Lương sơn trang.
Hôm ấy, tạ lễ đến từ tộc Cổ Tát chất đầy một sân.
Hạ nhân Thanh Lương sơn trang vây quanh xem, hưng phấn nghị luận.
Sau đó, Cốt Hùng đi gặp riêng Tô trắc phi.
Vân Trân không biết bọn họ nói gì.
Không bao lâu, Cốt Hùng dẫn người rời đi.
Trước khi đi, gã tìm tới nàng, đưa cho nàng một chiếc nhẫn ban chỉ.
"Đây là đồ vương bảo ta giao cho ngươi.
Vương nói, chỉ cần ngươi cầm cái nhẫn này tới tộc Cổ Tát, vương có thể đồng ý với ngươi một yêu cầu bất kỳ.".
Danh Sách Chương: