Bà ta vừa dứt lời, nữ nhân kia thế mà nổi điên gỡ cây trâm trên đầu xuống, hủy hoại gương mặt xinh đẹp như hoa của mình.
Vương phi khi đó còn chưa có thủ đoạn và lòng dạ như bây giờ, bị hành động của ca nữ kia dọa sợ tới há to miệng.
"Ha ha ha..." Ca nữ giơ cao cây trâm dính máu, ngồi dưới đất cười lớn, "Ngươi sợ sao? Ngươi sợ rồi sao? Ta nói ngươi biết, chàng yêu ta! Cho dù bây giờ ta biến thành bộ dáng như vậy, cho dù gương mặt của ta bị hủy, chàng vẫn yêu ta! Vẫn yêu ta! Ha ha ha..."
Cùng tiếng cười điên cuồng của nữ nhân kia, vương phi cùng hạ nhân vương phủ như chạy trốn mà rời khỏi tòa viện đó.
Buổi tối, Ninh Vương dự tiệc trở về, rất nhanh đã biết chuyện xảy ra chiều nay.
Việc đầu tiên của ông ta là vội vàng tới tòa viện đó gặp nữ nhân kia.
Theo sau, khi trở về vương phủ, cùng bà ta cãi nhau một trận.
Tính tính của Ninh Vương không hỉ nộ thất thường như huynh trưởng của ông ấy.
Ông ấy là người hiền hòa, không có tham vọng gì, cũng chưa từng tranh với ai.
Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này, năm đó sau khi bệ hạ giết sạch tất cả huynh đệ của mình, chỉ giữ lại duy nhất người đệ đệ Ninh Vương này.
Vương phi chỉ nhớ đêm đó, Ninh Vương như biến thành một con người khác.
Mới bắt đầu, bà ta thật sự lo sợ.
Có điều, với tính tình hiếu thắng, bà ta sao có thể dễ dàng thỏa hiệp?
"Nếu ngài thật sự yêu ả, vậy đón ả vào vương phủ đi!" Vương phi quát.
Hai mắt Ninh Vương hồng hồng nhìn bà ta chằm chằm, không nói gì.
Thấy vậy, vương phi không nhịn được mà trào phúng: "Ngài không dám! Bởi vì ả xuất thân đê tiện! Bệ hạ tuyệt đối không cho phép ngài cưới một ca nữ vào phủ!"
Bang!
Bà ta vừa hết câu, Ninh Vương liền tát bà ta một cái.
...!
Sau đó, Ninh Vương vẫn thường xuyên chạy tới tòa viện bên ngoài kia.
Chuyện này rất nhanh đã bị Liễu trắc phi biết được.
Liễu trắc phi xuất thân Trấn Bắc Hầu phủ, tính tình còn nóng giận hơn bà ta, trực tiếp bẩm báo chuyện này với Thái Hậu.
Thái Hậu ra mặt, răn dạy Ninh Vương một trận.
Dần dần, số lần Ninh Vương tới tòa viện kia ít đi, ban thưởng cũng ít.
Mọi người đều cảm thấy Ninh Vương cuối cùng cũng chán ghét ca nữ đó.
Nhưng trong một đêm gió lạnh theo gào, tòa viện ấy đột nhiên nổi lửa lớn, thiêu sạch mọi thứ, bao gồm cả ca nữ.
Sau khi ca nữ chết, tinh thần Ninh Vương sa sút một khoảng thời gian rất dài.
Một năm sau, Tô Uyển Khanh vào Ninh Vương phủ.
...!
Dù cách nhiều năm như vậy, bây giờ nhớ lại, thái độ điên cuồng của nữ nhân kia sau khi tự làm bị thương gương mặt vẫn hiện rõ trong đầu bà ta, thật giống như chuyện vừa xảy ra hôm trước, khiến người ta nghĩ lại vẫn không rét mà run.
Bây giờ, La ma ma đột nhiên nhắc tới, sắc mặt vương phi đương nhiên không được tốt.
"Vương gia tới phủ của Lại Bộ Thị Lang thì có liên quan gì tới ca nữ kia?" Vương phi khống chế cảm xúc trong lòng, hỏi.
La ma ma do dự một hồi, mới nói: "Lão nô nghe bảo, công tử của Lại Bộ Thị Lang kia thật ra là...!Là..."
"Là cái gì!"
"Chính là...!Chính là hài tử của ca nữ năm đó và vương gia."
La ma ma nói xong, vội cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
"Cái gì?" Quả nhiên, vương phi giận tím mặt, "Ngươi nghe chuyện này từ đâu?"
La ma ma run rẩy, bẩm bảo chuyện tối qua với vương phi.
Thì ra tối hôm trước, La ma ma đi ngang hoa viên, nghe có người trốn sau núi giả nói chuyện.
Ban đầu bà ta không quá để ý, nhưng thời điểm chuẩn bị rời đi, lại nghe người nọ nhắc đến Ninh Vương, lúc này mới dừng lại..
Danh Sách Chương: