Trả đôi mắt cho hắn, nàng không cần đôi mắt của hắn, nàng không cần...
Nàng thà mù cả đời, cả đời không nhìn thấy cũng không cần đôi mắt của hắn...
Nhìn Vân Trân đau khổ, dù là Miến Đà Loa cũng xúc động.
Ông ta thở dài, lắc đầu.
"Đôi mắt cho rồi sao có thể trả lại?" Miến Đà Loa nói, "Hiện giờ đôi mắt cho ngươi thì đó là của ngươi, không trả về được.
Hơn nữa hiện giờ hắn ở đâu, lão phu ta cũng không biết, cho dù có cách cũng không dùng được."
"Một khi đã vậy, ta đây sẽ đi tìm hắn." Vân Trân kiên định nói, "Dù chân trời hay góc biển, ta cũng sẽ tìm được hắn."
Sau đó trả lại đôi mắt này.
Nàng không cần đôi mắt của hắn, nàng chỉ muốn hắn sống thật tốt.
"Tiền bối." Vân Trân hít sâu một hơi, hành đại lễ với Miến Đà Loa, sau đó đứng dậy, nói, "Cái mạng của Vân Trân do ngài cứu.
Mấy ngày nay cũng phiền ngài lo lắng.
Trước mắt, độc trên người ta đã giải, ta định sáng sớm ngày mai rời khỏi nơi này.
Ân tình của ngài, Vân Trân sẽ khắc ghi trong lòng.
Sau này có chỗ nào cần đến Vân Trân, cứ việc phân phó."
"Ngươi muốn đi tìm hắn?" Miến Đà Loa hỏi.
"Đúng vậy." Vân Trân đáp.
Sau khi xuống núi, nàng sẽ viết phong thư về thành Quán Châu, báo với người nọ độc trên người nàng đã được giải.
Sau đó, nàng sẽ đi tìm Lệ Vô Ngân.
"Ngươi muốn đi đâu tìm hắn?" Miến Đà Loa lại hỏi.
"Giang hồ, phố phường, Bắc Địa, Nam Cương, Tây Nhung, Đông Di..." Vân Trân trả lời, "Dù đi đâu, mãi đến khi tìm được hắn mới thôi."
"Nếu vĩnh viễn không tìm thấy thì sao?" Ánh mắt Vân Trân trở nên phức tạp.
"Vậy cứ tiếp tục tìm."
Nàng sẽ tìm được hắn, sau đó trả lại đôi mắt này cho hắn.
Miến Đà Loa nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Độc Thủ Y Tiên đứng phía sau cúi đầu trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
"Vậy được, nếu ngươi đã quyết định, ta đây cũng không ngăn cản.
Chỉ là..." Một lát sau, Miến Đà Loa nói, "Ngày mai trước khi đi, ngươi tới tìm ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Đa tạ tiền bối." Vân Trân chắp tay với Miến Đà Loa, sau đó gật đầu với sư phụ, rồi xoay người về phòng.
...
"Tại sao ngươi không nói nó biết?" Vân Trân đi rồi, Độc Thủ Y Tiên cau mày nhìn Miến Đà Loa.
"Nói cái gì?" Miến Đà Loa cười cười.
"Rõ ràng người kia..."
"Được rồi, đừng nói nữa." Miến Đà Loa ngắt lời, "Ta biết ngươi muốn nói gì.
Chỉ là chuyện của bọn nhỏ, vẫn cứ để bọn nhỏ tự giải quyết đi.
Lão gia hỏa như chúng ta nhúng tay vào chỉ sẽ làm sự việc càng thêm phức tạp, huống chi..."
Nói tới đây, Miến Đà Loa dừng lại, ánh mắt trầm xuống.
Nếu ông ta không hoài nghi sai, nàng thật sự là nữ nhi của người kia.
Như vậy, rời xa miếu đường, rời xa những người đó, đối với nàng mà nói mới là điều an toàn nhất.
"A..." Nghĩ vậy, Miến Đà Loa thở dài.
Đúng thế sao?
...
Hôm sau, sáng sớm Vân Trân đã rời giường, thu dọn đồ đạc.
Tuy ở núi Kỳ La một khoảng thời gian, nhưng đồ cần thu dọn cũng không nhiều, rất nhanh đã thu dọn xong.
Xong việc, nàng liền xuống bếp nấu cơm cho hai lão nhân.
Nghĩ đến mấy ngày nay hai người họ vì chuyện của nàng mà vất vả, nàng định ngày cuối cùng nấu cho họ bữa cơm.
Ăn xong, Miến Đà Loa gọi nàng tới lò thuốc.
Sư phụ nàng vốn muốn đi theo, nhưng bị Miến Đà Loa đuổi đi.
Rất nhanh, lò thuốc chỉ còn lại hai người Vân Trân và Miến Đà Loa..
Danh Sách Chương: