"Nàng nên nghỉ ngơi rồi." Làm ngơ Triệu Húc, Lệ Vô Ngân nói với Vân Trân.
"Xin lỗi." Vân Trân đứng dậy, gật đầu với Triệu Húc.
"Thật sự không sao." Triệu Húc nói.
"Vậy Triệu Tứ công tử nghỉ ngơi đi, chúng ta không quấy rầy nữa." Vân Trân biết Lệ Vô Ngân sẽ không xin lỗi, cho nên nói xong, liền định rời đi.
"Lệ giáo chủ..."
Ai ngờ bọn họ vừa tới cửa, Triệu Húc lại đột nhiên gọi Lệ Vô Ngân.
Lệ Vô Ngân dừng lại, có điều không quay đầu.
"Lệ giáo chủ." Triệu Húc nhìn tấm lưng Lệ Vô Ngân, ánh mắt trở nên phức tạp, "Có một chuyện, ta muốn xác nhận.
Trước đây, chúng ta từng gặp nhau ở Thanh Phong Quan đúng không?"
Lệ Vô Ngân không nói gì.
Vân Trân có chút căng thẳng.
"Ngươi là Niên Sanh, đúng không?" Triệu Húc lại hỏi.
Tuy rằng là nghi vấn, nhưng lời hắn nói lại là khẳng định.
Vân Trân nghe xong, theo bản năng quay đầu nhìn Lệ Vô Ngân.
Có điều Lệ Vô Ngân đã nhanh chóng xoay người, đi đến trước giường Triệu Húc, nắm lấy cổ áo hắn, giơ tay muốn đánh hắn.
"Đừng nhắc với ta Thanh Phong Quan!" Lệ Vô Ngân nắm hắn ra khỏi giường, "Khi đó ở Thanh Phong Quan, ta để nàng rời đi, bởi vì nàng cho ta một đống lý do, cuối cùng ta đành phải trở về.
Ta cho rằng giao nàng cho ngươi, ngươi ít nhất có thể bảo vệ nàng! Kết quả thì sao? Ngươi bảo vệ nàng thế nào hả? Ngươi bảo vệ nàng như vậy sao, ngươi..."
Lệ Vô Ngân nói, mắt thấy nắm đấm sắp đánh vào mặt Triệu Húc.
"Đừng! Ngươi bình tĩnh đi!"
Vân Trân nhào tới giữ chặt cánh tay hắn, lớn tiếng.
Đồng thời, ám vệ bên cạnh cũng rút kiếm, kề ngay cổ Lệ Vô Ngân: "Buông chủ nhân ra!"
"Lệ Vô Ngân!" Vân Trân giữ chặt hắn.
Lệ Vô Ngân cúi đầu, lạnh băng cùng lửa giận trong mắt sau khi nhìn Vân Trân dần tắt.
"Ngươi nói không sai! Là ta hại nàng ấy!"
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp lại khàn khàn của Triệu Húc vang lên.
Vân Trân quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
"Là ta hại nàng ấy! Là ta không bảo vệ được nàng ấy! Nếu không phải ta, nàng đã không bị thương, cũng không rơi xuống sông Lưu Vô, càng không...!Tất cả, đều là lỗi của ta!"
Đồng tử Vân Trân đột nhiên co rụt lại.
Nàng nhìn ra được thống khổ cùng tự trách trong ánh mắt của Triệu Húc.
Thời điểm quyết định giả chết, nàng từng nghĩ về phản ứng của Triệu Húc sau khi biết nàng chết...!
Thống khổ có, thương tâm có, tự trách cũng có.
Nhưng những điều này đều là suy đoán của nàng, nàng không thể tận mắt nhìn thấy.
Bây giờ tận mắt chứng kiến, nhìn thống khổ cất giấu trong đôi mắt thâm thúy kia, nàng mới biết hắn đau đớn như thế nào.
Giờ phút này, nàng thật hận không thể nói với hắn, nàng còn sống, nàng đang đứng ngay trước mặt hắn.
Nhưng, cái gì nàng cũng không thể nói.
"Thống khổ và tự trách có ích lợi gì?" Lúc này, Lệ Vô Ngân buông Triệu Húc ra, nắm lấy tay Vân Trân, "Dù sao, nàng cũng đã chết.
Ngươi dù có tự trách hay thống khổ thế nào, nàng cũng không sống lại được."
Hết câu, không thèm nhìn phản ứng của Triệu Húc, cũng không nhìn Vân Trân, Lệ Vô Ngân trực tiếp kéo nàng rời đi.
...!
"Ngươi nói không sai...!Nàng đã chết..." Triệu Húc nâng tay, túm chặt mặt dây chuyền bằng ngọc trên cổ, "Nếu ta từ trên người khác cố gắng tìm kiếm bóng dáng của nàng, mới là sự tàn nhẫn nhất đối với nàng ấy.".
Danh Sách Chương: