Huyện Lương Khê thuộc địa phận của Quán Châu.
Bởi vì nơi này có tổ trạch của Vương gia, tổ tiên Vương gia phát triển từ đây, do vậy gia tộc Vương gia cũng ở lại huyện Lương Khê cắm rễ.
Cho nên, tuy vị trí địa lý của huyện Lương Khê không thể xem như tốt nhất ở Quán Châu, nhưng vì có Vương gia, nó trở thành một phú huyện.
Qua mấy thế hệ, người của Vương gia ở huyện Lương Khê khai chi tán diệp.
Dân cư bốn thành gần huyện Lương Khê đều họ Vương, hoặc là có liên quan tới tới Vương gia.
Bởi vậy ở huyện Lương Khê có một câu nói: Tới huyện Lương Khê, ngươi có thể đắc tội huyện lệnh, nhưng lại không thể đắc tội người Vương gia.
Nếu không, ngươi không thể tiếp tục ở lại đây.
Có thể thấy uy vọng của người Vương gia ở huyện Lương Khê rất lợi hại.
May mà gia giáo Vương gia nghiêm khắc, con cháu Vương gia cũng hiền lành, không dễ kết oán với người khác.
Mỗi năm Bắc địa có thiên tai gì, người của Vương gia cũng sẽ bỏ tiền ra giúp đỡ quan phủ hỗ trợ bá tánh.
Do vậy, danh tiếng của Vương gia ở địa phương vô cùng tốt.
Sau khi xe ngựa vào thành, Vân Trân có thể cảm nhận xung quanh rất náo nhiệt.
Xe ngựa đi không bao lâu, liền chậm rãi dừng lại.
Vân Trân giơ tay vén một góc màn, nhìn một người có vẻ là quản gia đang ở trước xe ngựa của Vương phu nhân nói gì đó.
Người nọ nói xong, lui sang bên cạnh, xe ngựa lần nữa lăn bánh.
Xe ngựa đi thêm một lúc, chợ xung quanh dần biến mất, những gian nhà sừng sững nối tiếp hai bên.
Vân Trân biết, bọn họ đã tới nơi ở của cư dân.
"Vân đại phu, tất cả đều là nhà của Vương gia chúng ta." Xa phu đánh xe phía trước cảm nhận được Vân Trân tò mò, liền giới thiệu.
"Tất cả?" Vân Trấn sửng sốt.
Như vậy cũng quá lớn rồi.
"Đúng vậy." Xa phu tự hào nói, "Không chỉ tất cả nhà cửa nơi này, ngay cả hơn nửa sản nghiệp ở huyện Lương Khê đều là của Vương gia chúng ta.
Một nửa còn lại cũng có liên quan tới Vương gia.
Vân đại phu người xem phía trước, phía trước là..."
Vân Trân nghe xa phu giới thiệu, không khỏi hoảng hốt.
Ban đầu nàng còn tưởng Vương gia chỉ là phú hộ bình thường.
Nhưng hiện tại tới huyện Lương Khê rồi, nghe xa phu giới thiệu mới biết gia tộc Vương thị còn lợi hại hơn tưởng tượng của nàng.
Vân Trân cảm khái sự giàu có của Vương gia, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, Vương thị ở huyện Lương Khê tuy rằng họ Vương, nhưng không hề có bất cứ liên quan gì tới kinh thành.
Nếu không một năm kế tiếp, nàng thật sự không thể tiếp tục ở lại huyện Lương Khê.
Sau đó, nàng lại nghe xa phu kể mới biết, bởi vì dân cư Vương gia quá nhiều, cho nên đối với Vương thị mà nói, tộc trưởng vô cùng quan trọng.
Tộc trưởng hiện giờ của Vương thị là tam thúc công của Vương lão gia, năm nay đã hơn tám mươi, xem như rất thọ.
...!
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, không bao lâu liền dừng trước một tòa viện lịch sự tao nhã.
Cửa xe mở, nha hoàn duỗi tay đỡ Vân Trân xuống xe.
"Vân đại phu, tới rồi." Vương phu nhân nói.
Vân Trân quay đầu nhìn tòa nhà bên cạnh.
Đây là nơi đặt chân của cả nhà Vương lão gia ở huyện Lương Khê.
Thời điểm bọn họ xuống xe ngựa, đã có hạ nhân chờ sẵn.
Vào trong, có hạ nhân tới bẩm báo, nói Vương lão gia đang ở chỗ tộc trưởng.
Vương lão gia không ở đây, Vương phu nhân liền sắp xếp người dẫn Vân Trân về phòng.
...!
Chạng vạng, Vương lão gia trở về, thấy Vương Kỳ Lân tung tăng nhảy nhót, Vương lão gia thiếu chút rơi lệ, lần nữa cảm tạ Vân Trân.
Ăn cơm chiều xong, Vương phu nhân nhắc tới chuyện linh tuyền..
Danh Sách Chương: