Bởi vì Vân Trân chỉ mới tiếp xúc với hai người trúng Ỷ La Luyện, nên nàng không thể phán đoán Ỷ La Luyện Vương Kỳ Lân trúng rốt cuộc là trước hay sau khi Bạch Cốt cải tiến.
Vân Trân muốn hỏi thời gian Cung ma gặp Bạch Cốt để xác định.
Đương nhiên, đây không phải điều quan trọng nhất.
Trước mắt, quan trọng nhất chính là Ỷ La Luyện Vương Kỳ Lân trúng thật sự quá nặng.
Bởi vậy thời điểm Vương Quân Ngọc hỏi nàng có thuốc giải không, nàng mới do dự, im lặng không đáp.
Nhưng sau khi nghe Cung ma tự thuật ân oán năm đó, Vân Trân vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh xem xét tình hình của Vương Kỳ Lân, cơ bản đã tìm được cách cứu nó thế nào, đồng thời cũng nhân lúc Cung ma kích động, không chú ý tới bên này cho Vương Kỳ Lân uống bảo tâm đan, tạm thời bảo vệ tâm mạch, không cho độc Ỷ La Luyện tiếp tục lan khắp cơ thể.
"Không, không thể nào! Không thể! Ngươi gạt ta, ngươi đang gạt ta...!Giúp bọn họ gạt ta!" Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Cung ma trở nên điên cuồng, chỉ vào Vân Trân hét lên, "Chỉ cần là người giúp bà ta đều không phải kẻ tốt, đều không phải kẻ tốt! Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi..."
Nói rồi, không biết từ đâu rút ra một cây chủy thủ, Cung ma xông về phía Vân Trân.
"Cẩn thận!"
Vương Quân Ngọc ở gần, là người phản ứng đầu tiên.
Hắn nắm tay Vân Trân, kéo nàng sang một bên, nhát đầu tiên Cung ma không đâm trúng, lại muốn xoay người đâm nhát thứ hai.
Nhưng lúc này, hạ nhân của Vương gia đã hoàn hồn.
Bốn năm người chạy lên, rất nhanh đã đoạt lấy chủy thủ trong tay Cung ma, dùng dây thừng trói bà ta lại.
"Thả ta ra! Các ngươi thả ta ra! Ta phải báo thù cho trượng phu của ta, ta phải báo thù cho trượng phu của ta! Tự tay giết người của Vương gia...!Người của Vương gia đều đáng chết, đều đáng chết..." Cung ma dù bị trói vẫn gân cổ lên hét lớn.
Bang.
Đúng lúc này, không ai ngờ Vương phu nhân thế mà tiến lên một bước, tát Cung ma một cái.
"Ngươi mới nên câm miệng cho ta! Cái lão phụ ác độc nhà ngươi!" Vương phu nhân giận quát, "Năm đó Vương gia chúng ta từng bạc đãi nhà các ngươi sao? Nếu không phải nam nhân của ngươi giở trò bịp, còn không bổ sung phần thiếu về, ta đây sao phải đuổi ông ta đi? Sau khi bị đuổi đi, ông ta cũng không biết hối cải, chạy đi chơi bạc thua tiền, liền quay về đòi tiền Vương gia chúng ta.
Vương gia chúng ta mở phường từ thiện hả, dựa vào đâu phải cho ông ta tiền, còn trả nợ thay ông ta? Còn nữa, cái chết của trượng phu ngươi là do ông ta cờ bạc.
Kẻ đánh chết ông ta có liên quan gì tới Vương gia chúng ta? Món nợ này liên quan gì tới Vương gia chúng ta? Ngươi còn muốn độc hại Lân Nhi? Lân Nhi nhà ta còn nhỏ như vậy, sao ngươi có thể nhẫn tâm ra tay với nó? Người đâu!" Nói tới đây, Vương phu nhân vung tay, "Áp giải bà ta lên huyện nha cho ta, ta muốn tố cáo bà ta tội giết người!"
"Vâng, phu nhân." Lập tức có hạ nhân đưa Cung ma đi.
"Người của Vương gia sẽ chết không được tử tế, cho dù ta có hóa thành lệ quỷ cũng phải tìm các ngươi..." Tiếng chửi bậy của Cung ma dần đi xa.
Vương phu nhân thở hổn hển mấy hơi, sau đó đi về phía Vân Trân: "Vân đại phu, Lân Nhi nhà ta, nó..." Thật sự có thể cứu sao? Sẽ không xảy ra sự cố gì chứ?
Vân Trân gật đầu với Vương Quân Ngọc, nói tiếng "cảm tạ", Vương Quân Ngọc buông nàng ra, sau đó Vân Trân mới trả lời: "Ta sẽ cố hết sức."
Danh Sách Chương: