Rất nhanh, ba người Vân Trân, Triệu Húc cùng Ngụy Thư Tĩnh liền biến mất khỏi nơi này.
Bọn họ đi vội vàng, không ai chú ý một cảnh vừa rồi đã bị người ta thấy hết.
Tô Thanh Loan vốn lặng lẽ theo dõi Triệu Húc, giờ phút này đang đứng ở chỗ ngoặt dưới mái hiên đối diện.
Nàng ta cả kinh mở to hai mắt, che miệng lại, không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
"Mau đuổi theo! Thích khách chạy hướng này!"
"Mau đuổi theo thích khách!"
...!
Đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn từ xa truyền tới.
Rất nhanh, hộ vệ cầm theo đèn lồng đuổi tới.
Tới đây, bọn họ nhanh chóng chia binh làm hai đường, một đội tới Thấm Viên, một đội tới Thính Tuyết Hiên.
Tô Thanh Loan đứng trong bóng đêm nhìn chằm chằm đội hộ vệ đi về hướng Thính Tuyết Hiên, trong đầu quanh quẩn lời hồ vệ nói cùng bộ dáng Vân Trân mặc y phục dạ hành.
Thích khách?
Chẳng lẽ người hộ vệ muốn tìm là nàng!
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Loan lại nhớ tới ngày ấy ở trong viện Ninh Vương, Triệu Húc hỏi nàng ta khi nào rời đi.
Lập tức, trong ánh mắt hiện lên một tia âm ngoan.
Một khi đã như vậy, đừng trách nàng ta tàn nhẫn độc ác!
Tô Thanh Loan cắn môi.
...!
Bên kia, Triệu Húc dẫn Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh vào theo đường nhỏ trở về Thính Tuyết Hiên.
Nhưng bọn họ vừa vào Thính Tuyết Hiên không bao lâu, liền nghe bên phía phòng hạ nhân có tiếng ồn ào, hình như là đội hộ vệ xông tới.
Làm sao đây?
Vân Trân nhìn Triệu Húc.
Đội hộ vệ đang điều tra nơi ở của hạ nhân, nàng hiện tại một thân dạ hành, khẳng định không thể quay về.
"Đi theo ta."
Triệu Húc nhíu mày, xoay người rời đi.
Cuối cùng, Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh bị đưa tới phòng Triệu Húc.
Sau khi vào, Triệu Húc lập tức khóa cửa.
"Đây là phòng của ta, bọn họ sẽ không dám xông vào." Triệu Húc nói.
Dứt lời, hắn liền trầm mặc nhìn Vân Trân.
Trong phòng lập tức không ai nói chuyện, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Vân Trân vốn dĩ có việc gạt hắn, hiện giờ lẻn vào Thự Quang Lâu lại bị phát hiện, đương nhiên càng không biết giải thích thế nào.
Nhất thời, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt Triệu Húc nhìn mình như kim đâm, khiến nàng không được tự nhiên.
Có điều, bầu không khí xấu hổ này kéo dài chưa được bao lâu, ba người liền nghe tiếng bước chân hướng về phía này.
Ba người nhanh chóng trao đổi một ánh mắt.
Triệu Húc mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy Ninh Vương tự mình dẫn người tới đây.
"Không xong rồi! Các ngươi mau trốn đi!"
Triệu Húc vội đóng cửa sổ lại, đi đến trước mặt Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh.
"Trốn ở đâu?" Vân Trân vội hỏi.
Trong phòng Triệu Húc, nơi có thể giấu người thật sự rất ít.
Cuối cùng, Triệu Húc cắn răng, chỉ vào giường đối diện: "Núp vào trong."
Cái gì?
Vân Trân mở lớn hai mắt.
...!
Phanh phanh phanh...!
"Thiếu gia, thiếu gia ngài ngủ rồi sao?"
Nguyên Bảo nơm nớp lo sợ đứng ở cửa, duỗi tay gõ cửa phòng Triệu Húc.
Phía sau hắn là Ninh Vương bị "thích khách" đánh thức cùng mấy người Tô trắc phi, Lưu Vân Bạch và Tô Thanh Loan, còn cả hộ vệ trong vương phủ cùng hạ nhân của Thính Thuyết Hiên.
"Nguyên Bảo, ngươi ở bên ngoài ồn gì đó?"
Rất nhanh, trong phòng truyền tới tiếng của Triệu Húc, như mới tỉnh lại.
Nguyên Bảo quay đầu nhìn Ninh Vương phía sau, căng thẳng nói: "Thiếu gia, ngài mau mở cửa đi, vương gia và nương nương, còn cả Hi thiếu gia tới."
Nguyên Bảo nói xong, bên trong lập tức truyền tới tiếng xuống giường.
Theo đó, trong phòng sáng lên..
Danh Sách Chương: