Mục lục
Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chẳng lẽ nàng muốn trở thành "nô tỳ", muốn tự xưng "nô tỳ", muốn khom lưng uốn gối với người ta, cho dù đó là người nàng rất ghét sao?
Đừng nói gì khác, chỉ riêng nền giáo dục nàng được nhận cùng cuộc sống của nàng ở kiếp trước, lòng tự trọng không cho phép nàng như vậy.

Nhưng nàng có thể thế nào?
Phản kháng sao?
Phản kháng thế nào?
Thế đạo chính là như vậy.

Thân phận của thân thể này đã hạn chế tất cả khả năng.

Nếu nàng muốn tránh, muốn có được tự do và sự tôn trọng, vậy nàng nhất định phải học được cách "khom lưng uốn gối" trước, học được "âm mưu quỷ kế", học được cách "tươi cười với người ta".

Thế giới này, không chấp nhận dị đoan.

Huống chi, nơi này liên lụy quá nhiều, không đơn giản như vẻ bề ngoài mà Niên Sanh nhìn thấy.

Ở thời đại này, chỉ riêng việc thoát khỏi thân phận nô tịch đã không hề đơn giản.

Mà nàng hiện tại, chẳng qua là nha hoàn quét rác thân phận hẹn mọn trong Ninh Vương phủ, là quân cờ trong tay Tô trắc phi, là vũ khí Tô trắc phi chuẩn bị cho Triệu Húc...!
Đôi khi, nàng cũng không chịu nổi cuộc sống khom lưng uốn gối này, phải chu toàn với Lưu Vân Bạch, phải chịu đựng mũi dao của Triệu Ngọc Dao, ám toán của Tô Thanh Loan...!
Nhưng như thế thì sao?
Nàng vẫn ghi nhớ, cho dù đôi khi sẽ trầm mê trong sự ôn nhu Triệu Húc mang lại, nhưng nàng vẫn rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức nhớ rõ lý do Tô trắc phi để nàng tiếp tục tồn tại.

Chính là vì để nàng trở thành vũ khí trong tay Triệu Húc.


Nếu không phải như vậy, chỉ sợ nàng sớm đã chết vào đêm giao thừa ở Nam Hoang năm ấy.

Muốn tự do và tôn nghiêm, đầu tiên phải sống sót.

Chỉ có sống sót, mới có thể hưởng thụ những thứ này.

...!
"Không tự do, chi bằng chết." Niên Sanh thấy sắc mặt nàng thay đổi, cuối cùng bình tĩnh lại, liền nói.

Vân Trân nhìn hắn.

Đột nhiên, nàng bật cười, duỗi tay vỗ vai hắn: "Ngươi vẫn là còn quá trẻ."
Nàng đã trải qua cái chết thật sự, mới có trọng sinh hiện giờ.

Sống sót quan trọng thế nào, nàng biết rõ hơn bất cứ ai.

Nếu Niên Sanh cũng có trải nghiệm tương đồng nàng, e rằng đã không xem nhẹ sống chết như vậy.

"Ngươi..." Niên Sanh cau mày, gạt tay nàng ra, nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt ghét bỏ.

Cuối cùng, khóe miệng mấp máy vài cái, chỉ nói hai câu, "Không biết tốt xấu.

Nếu ngươi thích làm nô tài như vậy, ngươi cứ đi làm đi!"
Nói xong, hắn bỏ đi.


Vân Trân nhìn theo bóng dáng hắn, lắc đầu.

Nàng biết Niên Sanh vì tốt cho nàng.

Nhưng mỗi người đều có cách sống của mình, đều có chỗ khó xử riêng.

Nàng cũng muốn được như Niên Sanh nói, sống như một "con người", nhưng hiện thực lại không thể.

Có lẽ có một ngày, nàng có thể thoát khỏi trói buộc, không ai có thể ràng buộc tự do của nàng.

Nhưng hiện tại, nàng chỉ là một nha hoàn quét rác của Ninh Vương phủ mà thôi.

...!
Vân Trân đứng tại chỗ một lát, chờ tâm trạng hòa hoãn lại, lúc này mới quay lại viện của Tĩnh Lan cư sĩ.

Thời điểm nàng trở về, trời đã hoàn toàn tối, trong phòng đã đốt đèn dầu.

"Không sao chứ?"
Nàng vừa trở về, liền gặp Mặc Nhiễm.

"Không sao." Vân Trân lắc đầu, lại hỏi, "Nhung Nhung sao rồi?"
Sắc mặt Mặc Nhiễm không tốt cho lắm.

Vân Trân thở dài.

Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương.

Vừa chào đời liền không còn mẫu thân, phụ thân lại không biết sự tồn tại của mình, hàng năm ốm đau trên giường, bị bệnh tật tra tấn, chưa từng có một ngày thật sự an ổn.

...!
Đêm nay, Vân Trân cùng Tĩnh Lan cư sĩ canh giữ trước giường Nhung Nhung.

Cuối cùng, Nhung Nhung vẫn không thể kiên trì qua giờ Tý, qua đời..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK