Trấn Bắc Hầu cũng có thể dẫn binh tập kích bất ngờ...
Nhưng tiền đề là ông ấy không bị thương nặng.
Đương nhiên việc này, Vân Trân tạm thời chưa biết.
Hiện tại, nàng đang ngồi trên xe ngựa của Hữu hộ pháp chạy như điên tới Nham Biên thành.
...
Buổi chiều, có nhóm binh lính đuổi tới.
Hữu hộ pháp rút kiếm đánh chết truy binh.
Truy binh chết rồi, Hữu hộ pháp không lập tức rời đi.
Vân Trân nhìn vào mắt gã, liền hiểu dụng ý.
Hữu hộ pháp muốn cùng nàng chia nhau ra hành động, thay nàng dẫn dụ những truy binh kia.
"Trước đó không xa có một trấn nhỏ.
Trong trấn có một gia đình từng chịu ân huệ của U Minh giáo.
Ta sẽ đưa ngươi tới đó, kế tiếp sẽ có người đưa ngươi đi." Hữu hộ pháp nói.
"Đa tạ." Vân Trân trịnh trọng hành lễ.
Sau đó, bọn họ tới trấn nhỏ kia.
Trước khi vào, Hữu hộ pháp đã tra xét tình hình bên trong.
Phát hiện không có binh lính người Nhung, gã mới đánh xe ngựa chở Vân Trân vào trấn nhỏ.
Vân Trân tới Lạc thành chỉ có hai tháng.
Hoàn toàn không ngờ trong hai tháng, bên ngoài đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Cả trấn nhỏ an tĩnh như một khu mộ, trên đường không một bóng người, chỉ có vách tường đổ nát, phòng ốc bị lửa lớn thiêu rụi, chỉ có gió Bắc thổi qua, vô cùng tịch mịch.
Vân Trân và Hữu hộ pháp đều im lặng.
Đi thêm nửa canh giờ, bọn họ dừng trước một hộ nông gia.
Hữu hộ pháp nhảy xuống xe ngựa, đi gõ cửa.
Gõ vài cái, không có ai đáp lại, gã bỗng có dự cảm chẳng lành, trực tiếp đẩy cửa ra.
Cửa không khóa.
Hữu hộ pháp vừa đẩy cửa liền mở.
Chân Vân Trân không tiện nên nàng ngồi trên xe ngựa, không ra ngoài.
Lại qua khoảng nửa canh giờ, Hữu hộ pháp dắt một con lừa ở bên trong đi ra.
Vân Trân thấy sau lưng gã không có ai, liền biết bên trong đã xảy ra chuyện.
Chẳng qua Hữu hộ pháp không nói, nàng cũng không nên hỏi.
"Người kia chết rồi.
Có điều ông ta có để lại một con lừa." Hữu hộ pháp nói, "Bây giờ cũng chỉ có thể để ngươi cưỡi lừa đi trước.
Ta sẽ cố gắng dẫn dụ truy binh đi xa, sau đó hội hợp với ngươi."
"Được." Vân Trân gật đầu, "Bảo trọng."
Hữu hộ pháp gật đầu với nàng, xoay người lên xe ngựa, chạy về phía Tây.
Vân Trân ngồi ở ngạch cửa, rút túi ngân châm trong tay nải ra.
Nàng cầm ngân châm, đâm vào huyệt vị.
Qua hơn hai tháng điều trị, chân của nàng không phải hoàn toàn không thể đi đường, chỉ là muốn đi như người bình thường thì vô cùng khó khăn, chỉ có thể đứng lên, chống quải trượng đi vài bước đã là cực hạn.
Nhưng đây không phải cực hạn Vân Trân muốn.
Nàng phải bảo đảm trước khi bình an tới Nham Biên thành, hai chân này sẽ không trở thành trói buộc của nàng.
Cho nên, nàng lựa chọn thi châm.
Ngày trước, Tử Thị có thể đánh bại cao thủ phiên bang chư hầu cũng là vì Vân Trân thi châm cho nàng ấy.
Có điều thủ thuật thi châm kia, di chứng vô cùng nghiêm trọng.
Lần này Vân Trân sử dụng, sợ rằng phải tĩnh dưỡng nửa năm, thương tích trên đùi mới khỏi.
Nhưng hiện tại nàng mặc kệ.
...
Một canh giờ sau, nàng chống vách tường đứng lên, xoay người lên lên lưng lừa, chạy về rừng núi phía Bắc.
Nàng không thể trực tiếp tới Nham Biên thành.
Bởi vì người Nhung chắc chắn đoán được nàng sẽ tới đó.
Bọn họ sẽ đặt mai phục trên đường tới Nham Biên thành, chờ nàng.
Dù Hữu hộ pháp tạm thời giúp nàng dẫn dụ truy binh đi, Vân Trân cũng không nên sơ ý.
Hiện tại, nàng bắt buộc phải vô cùng cẩn thận.
....
Danh Sách Chương: