"Người Nhung đã dựng trại đóng quân cách Hỏa Diễm thành năm dặm." Ám Ngũ bẩm báo tình hình thu thập được với Triệu Húc, "Căn cứ vào báo cáo, đại quân người Nhung đóng quân ngoài thành ước chứng có mười vạn người, hơn nữa toàn bộ đều là bộ đội hoàn mỹ của người Nhung.
Người dẫn binh là đại tướng Duẫn Tránh của người Nhung, phó tướng từng là bách phu trưởng của Trấn Bắc quân - Lệ Bạo Tuyết.
Con người Lệ Bạo Tuyết lúc trước là cường đạo ở Sư Đà Lĩnh, sau tới Trấn Bắc quân cũng đã nhiều năm, đối với tình hình của Trấn Bắc quân, đặc biệt là tình hình ở Hỏa Diễm thành có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Lần này xuất chiến đối với chúng ta vô cùng bất lợi."
Ám Ngũ nói xong, trong phòng an tĩnh lại.
Bầu không khí xung quanh lập tức trở nên nặng nề.
Triệu Húc đứng phía trước, nhíu mày.
Từ bảy ngày trước, bên ngoài Hỏa Diễm thành đã liên tục xuất hiện những nhóm quân đội nhỏ người Nhung.
Tuy Triệu Húc đã phái người tiêu diệt một phần, nhưng trước đó để đoạt lại Nham Biên thành, Trấn Bắc Hầu đã dẫn đi đa số binh lực ở Hỏa Diễm thành.
Bởi vậy, dù bên ngoài Hỏa Diễm thành xuất hiện người Nhung, Triệu Húc cũng không dám tùy tiện phái người giết toàn bộ.
Sau đó, là khoảng năm ngày trước, trạm gác sắp xếp bên ngoài đưa tin về, nói người Nhung bắt đầu đóng quân ngoài thành có quy mô.
Ngay hoàng hôn hôm qua, ngoài Hỏa Diễm thành đã có rất nhiều người Nhung tới.
Tình hình ở Hỏa Diễm thành đã vô cùng nguy cấp.
"Vậy tình hình trong thành thì sao?" Triệu Húc lại hỏi.
Tuy hắn đang hỏi Ám Ngũ, nhưng hắn biết tình hình ở Hỏa Diễm thành cũng không lạc quan.
Lúc trước, ngoại trừ dẫn binh lính, Trấn Bắc Hầu còn mang đi đa số tướng lĩnh.
Trấn Bắc Hầu đi rồi, lại có tướng lĩnh tới nơi khác chi viện.
Hiện tại, trong Hỏa Diễm thành, tướng lĩnh có thể sử dụng không quá năm người, hơn nữa chức vị không cao.
"Binh lực lớn nhỏ trong thành ước chừng chỉ có ba vạn." Ám Ngũ trả lời.
Đây chỉ là ước chừng.
Trên thực tế, có đủ ba vạn hay không vẫn còn khó nói.
Dù có tam vạn, nhưng kẻ địch ngoài thành là mười vạn tinh binh người Nhung.
"Các vị tiên sinh có cách gì không?" Triệu Húc hỏi những người khác trong phòng.
Những người này, đa phần là tự đề cử, muốn vì Hỏa Diễm thành mà dốc hết sức lực.
Còn lại là môn khách, mưu sĩ của Triệu Húc ở Quán Châu.
Hiện tại, bọn họ ở đây, đó là vì biết rõ nguy cơ của Hỏa Diễm thành.
"Bây giờ xem ra chỉ có hai con đường, hoặc là phá vòng vây, hoặc là tử thủ." Lúc này, có người đứng ra nói.
Người này là mưu sĩ tự đề cử, gọi là Mao tiên sinh.
"Nhưng tình hình này phá vây thế nào?" Có người tiếp lời, "Hỏa Diễm thành là trung tâm Bắc địa.
Nếu mất nơi này, Bắc địa coi như xong.
Hơn nữa, nếu chúng ta phá vòng vây, vậy bá tánh trong thành phải làm sao đây? Ta nghe nói sau khi lấy được trấn Sơn Dương, người Nhung tàn sát tất cả bá tánh trong trấn."
"Trương tiên sinh nói không sai."
"Vương gia thấy thế nào?" Mao tiên sinh nhìn Triệu Húc.
"Bổn vương đương nhiên sẽ không lựa chọn phá vòng vây." Triệu Húc nói.
Hắn hiểu ý của Mao tiên sinh.
Hắn là Túc Vương, thân phận tôn quý.
Trước mắt, tình thế Hỏa Diễm thành nguy cấp.
Thất bại, chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn một không phải người của Trấn Bắc quân, hai không phải bá tánh ở Hỏa Diễm thành, căn bản không cần sống chết cùng Hỏa Diễm thành.
Ý của Mao tiên sinh là muốn hỏi rõ quyết định của hắn.
Là muốn ở lại, sống chết cùng Hỏa Diễm thành, hay bảo vệ tính mạng quan trọng?
Sau khi nhận được câu trả lời của Triệu Húc, Mao tiên sinh gật đầu: "Vương gia đại nghĩa.".
Danh Sách Chương: