Ở nơi gần nàng nhất có một thi thể, đó là một thiếu nữ xấp xỉ tuổi nàng, mắt mở lớn, thân váy bên dưới không biết đã đi đâu...
Tử Thị không khỏi run rẩy, cởi áo ngoài trên người, che cho thi thể thiếu nữ kia.
Nàng quỳ dưới đất, toàn thân cứng đờ.
Đau đớn chiến tranh mang tới vượt xa tưởng tượng của con người, đặc biệt là người từ nhỏ sống trong kinh như Tử Thị.
Khi nàng còn nhỏ, trong nhà gặp biến cố, mãn môn bị trảm, nàng cũng bị bắt đến Vĩnh Hạng, trở thành tội nô.
Sau đó, nàng nằm gai nếm mật, nhẫn nhục chịu đựng, mười mấy năm sau cuối cùng cũng lật lại bản án cho Tào gia.
Để bồi thường cho nàng, cũng vì lấp kín miệng lưỡi thế gian, hoàng đế phong nàng là Thanh Hiếu quận chúa, sai người sửa chữa Tào trạch, ban cho nàng...
Nàng cho rằng cuộc đời này của nàng từ lúc phụ thân bị vu oan bỏ tù đã đủ thê thảm, nhưng mãi đến khi Bắc địa bùng nổ chiến tranh, nàng mới biết điều đáng sợ nhất trên thế gian này không phải cung đình hậu trạch lục đục với nhau, mà là chiến tranh.
Cùng là người chết, nhưng người chết trong chiến tranh lại trực tiếp mà tàn nhẫn như vậy.
Người bình thường, ngay cả chút năng lực phản kháng không có.
Kẻ địch dùng thủ đoạn nhất hủy diệt tất cả.
Hủy diệt con người, hủy diệt thổ địa, không sót cái gì.
Nhưng dù vậy, Tử Thị biết nàng vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì nàng bắt buộc phải tìm được người kia.
Khi thành bị phá, thời điểm tin người nọ chết trận truyền đến, Tử Thị biết nàng bắt buộc phải tìm được gã.
Nếu gã chết, vậy nàng sẽ mang tro cốt của gã về Hỏa Diễm thành.
Nếu gã chưa chết, cho dù cái giá phải trả là tính mạng, nàng cũng phải cứu gã trở về.
Tín ngưỡng ngày giúp nàng chống đỡ, gian nan lên đường trong nền tuyết.
Xung quanh đã không còn ai.
Nàng không biết Chiến Sơn Hà còn sống hay không, nàng cũng không biết bản thân khi nào mới tìm được gã.
Nhưng nàng biết, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nàng không thể để người kia ở nơi hoang dã không biết tên...
Hoặc là trong núi, hoặc là dưới sông, hoặc là trong bụng dã thú.
...
"Vân cô nương, mời trở về, Bát gia không ở đây." Vân Trân lần nữa bị ngăn cản bên ngoài.
"Các ngươi có thấy mình khinh người quá đáng không hả?" Phía sau, Miến Đà Loa đẩy xe lăn cho nàng, quát lớn.
"Đây là lệnh của bên trên, mong thần y đừng khó xử tiểu nhân, tiểu nhân chỉ nghe lệnh làm việc." Người chắn trước mặt họ nói.
"Nhị sư phụ..." Không đợi Miến Đà Loa phản bác, Vân Trân vội khuyên, "Nếu Bát gia không ở đây, vậy chúng ta cứ tiếp tục trở về chờ xem."
Miến Đà Loa căm giận trừng mắt nhìn người nọ, sau đó đẩy Vân Trân rời đi.
"Tiểu tử lão Bát kia rốt cuộc đang làm gì hả?" Miến Đà Loa thấp giọng.
Bát gia đã đến độ tuổi trung niên, nhưng tính theo tuổi của Miến Đà Loa, gọi ông ta là "tiểu tử" cũng không quá.
Vân Trân chỉ nhàn nhạt nói: "Có lẽ là nghi ngờ ý đồ của chúng ta, cố ý trì hoãn chúng ta mấy ngày, đồng thời cũng để âm thầm quan sát phản ứng của chúng ta."
"Hừ!"
"Đi thôi, về rồi tính tiếp."
Bọn họ vừa đi không bao lâu, chuyện họ tới đã truyền tới tai Bát gia.
Giờ phút này, Bát gia đang uống trà cùng ai đó trong phòng, sau khi nghe hạ nhân bẩm báo, khẽ cười.
"Lão quỷ chết tiệt kia dẫn đồ đệ của mình tới đây để làm gì hả? Chẳng lẽ thật sự vì đòi công đạo cho đồ đệ của ông ta?" Bát gia hỏi người đối diện..
Danh Sách Chương: