Vân Trân, Trân Nhi...
Nàng như bùa mê vậy.
Ngay từ đầu, hắn vì nét đặc biệt của nàng, bị nàng hấp dẫn.
Nàng không giống những người hắn từng gặp, thứ những người đó muốn đều rất rõ ràng.
Có người vì quyền lực, có kẻ vì tài phú, có người lại vì tình yêu...
Dù là loại người nào, điều bọn họ muốn đều rất rõ ràng, đều có thể đoán được.
Nhưng Trân Nhi của hắn không phải.
Hắn không biết nàng muốn gì.
Quyền lực, tài phú, thân phận hình như đều không phải thứ nàng theo đuổi.
Cho dù hiện tại, hắn lấy danh nghĩa tình yêu giữ nàng ở bên cạnh, nhưng có đôi khi, hắn vẫn sẽ hoảng hốt, vẫn thấy bất an, sợ hãi không biết lúc nào nàng lại biến mất.
Mỗi người đều có bí mật.
Hắn có bí mật.
Trân Nhi của hắn cũng có thể có bí mật.
Nhưng bí mật của Trân Nhi thật sự quá nhiều.
Nàng rất thông minh, cho dù thời điểm gặp chuyện, nàng cũng không dễ dàng để lộ ra ngoài.
Nhưng Triệu Húc biết, nàng rất thông minh, thông minh hơn đa số người hắn đã gặp.
Có người, thông minh là khép mình; có người, thông minh có thể mang đến cho người đó rất nhiều thứ.
Nhưng đối với Trân Nhi của hắn mà nói, sự thông minh của nàng chính là nguy hiểm.
Nàng đã từng rời xa hắn mấy lần.
Mấy lần đó, người nàng gặp được quá nhiều, có người trong giang hồ, có thương hộ, đủ loại.
Gặp những người đó, cũng gặp một số nguy hiểm...
Nhưng những chuyện ấy, nàng rất ít khi kể với hắn.
Có nhiều thời điểm, nàng có thể tự mình xử lý, thì sẽ lặng lẽ xử lý.
Nàng không nói với hắn, có lẽ chỉ vì cảm thấy nàng có thể giải quyết được.
Không giải quyết được, nàng sẽ càng không nói với hắn, không để hắn cuốn vào.
Giống như chuyện nàng trúng Từ Bi Độ, nếu không phải không thể giấu được, nàng cũng sẽ không nói với hắn.
Giống như trước đây nàng bị vu oan hạ độc Thái Hậu, sau khi được người ta cứu ra khỏi thiên lao ở kinh thành...
Sau này hắn mới biết được con đường đào tẩu của nàng hung hiểm cỡ nào.
Tô gia treo giải thưởng lấy đầu người, một đường đuổi giết.
Mỗi một lần, chỉ cần bất cẩn, có lẽ hắn sẽ không còn được gặp lại nàng.
Nhưng dù như vậy, nàng cũng không nói với hắn.
Hắn biết, nàng có thể nhẫn nhịn.
Đồng thời, chuyện xảy ra với nàng cũng rất nguy hiểm.
Nàng dường như đã được ông trời định sẵn sẽ phải đồng hành với nguy hiểm.
Nàng không nói, hắn không thể biết nàng rốt cuộc che giấu hắn bao nhiêu bí mật, xung quanh tồn tại bao nhiêu nguy hiểm.
Hiện tại bọn họ ở bên nhau, hắn cũng biết trong lòng nàng có hắn.
Nhưng hắn lại không có cách nào xác định hắn ở trong trái tim nàng rốt cuộc chiếm vị trí lớn tới đâu.
Đúng, nàng yêu hắn.
Nhưng ngoài yêu thì sao?
Vị trí hắn ở trong lòng nàng có thể khiến nàng buông bó những thứ khác không?
Nàng có thể vì hắn, không đi tìm giáo chủ U Minh giáo kia, không trả lại đôi mắt được không?
Hiện tại nàng ở bên cạnh hắn, nhưng hắn biết, một khi có tin tức của Lệ Vô Ngân, nàng nhất định sẽ rời đi.
Không chỉ Lệ Vô Ngân, nếu ở vương đình tái ngoại truyền tới tin người nọ bệnh nặng, hoặc cần nàng trợ giúp, nàng cũng sẽ nghĩa vô phản cố rời khỏi hắn, đi đến Tái Bắc.
Không chỉ những người này, còn có Thanh Hiếu huyện chúa, còn có Vương gia ở huyện Lương Khê, còn có đồ đệ nàng nhận, còn có sư phụ của nàng...
Nàng thật sự yêu hắn, nhưng trái tim nàng chứa quá nhiều người.
Trong lòng nàng cất giấu quá nhiều bí mật, lại không chịu chia sẻ tất cả với hắn.
Triệu Húc là con người, còn là nam nhân, hắn cũng biết sợ, biết căng thẳng, lâu dần, trong lòng sẽ sinh ra dục vọng chiếm hữu, hắn hi vọng tất cả tâm tư của nàng, trái tim nàng, ánh mắt của nàng đều tập trung vào hắn, chỉ nhìn chăm chú một mình hắn.
Danh Sách Chương: