Vân Trân tới phong Mã sư huynh.
Tuy rằng thái độ của Triệu Húc của khi nãy có hơi khác thường, nhưng nàng hoàn toàn không đặt trong lòng.
Vào phòng Mã sư huynh, phát hiện có người ở đây.
Người nọ tự xưng là bằng hữu tốt của Mã sư huynh, lại là đồng môn, quan hệ rất tốt.
Thời điểm Vân Trân bắt mạch cho Mã sư huynh, gã đứng bên cạnh không đi, ngược lại còn hỏi Vân Trân rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như, nàng và Triệu Húc có quan hệ gì? Nàng thật sự là nha hoàn trong phủ Triệu Húc sao?
Ví dụ như, thân phận thật sự của Triệu Húc là gì? Mọi người chỉ biết hắn là nhân sĩ kinh thành, tới Nam Hoang định cư.
Thậm chí còn hỏi, Triệu Húc có nhắc tới hung thủ với nàng không?
...!
Người kia hỏi một đống vấn đề, thấy Vân Trân từ đầu đến cuối đều không để ý, không khỏi tức giận.
Gã vốn định phất tay áo bỏ đi, nhưng sau đó không biết như thế nào lại nhịn xuống, nói với Vân Trân quản sự đã bắt kẻ phụ trách mua điểm tâm lại thẩm vấn.
Nghe cách nói chuyện của gã cứ như Triệu Húc chính là hung thủ, chỉ cần kẻ thu mua khai ra, Triệu Húc sẽ bị bắt lại.
Hai ngày sau, Vân Trân đã rửa sạch dư độc trong người Mã sư huynh.
Trong lúc đó, nàng từ miệng những người khác nghe được một ít.
Nghe nói đã bắt được hung thủ, hung thủ là một hạ nhân làm việc nặng trên núi Xích Phong.
Kẻ kia đã khai tất cả.
Lần này, học sinh núi Xích Phong tụ họp, gã đưa củi lửa qua, Mã sư huynh ở trước mặt người chê cười gã, khiến gã bị chê cười.
Sau đó, thường xuyên có học sinh tới chỗ gã làm việc gây chuyện.
Dần dần, gã ghi hận lên đầu Mã tiên sinh.
Trước đó không lâu, gã ở xuống núi gặp người thân, vô tình gặp một đại phu chân đất.
Với dã tâm sẵn có, gã từ chỗ đại phu kia mua được thuốc độc, lén bỏ vào điểm tâm của Mã sư huynh, muốn trả thù hắn.
Thuốc độc gã bỏ vào vừa lúc Mã sư huynh lấy ở chỗ Triệu Húc.
Lại nghe nói, ngày mai người nha môn sẽ tới áp giải kẻ đó đến quận phủ thẩm vấn.
...!
Sau khi biết, Vân Trân không tỏ thái độ gì.
Triệu Húc từng hỏi nàng lai lịch của Diêm Vương Khiếu.
Vân Trân lắc đầu, chỉ nói sư phụ từng nhắc tới, nàng cũng không rõ lắm.
Đối với điểm đáng ngờ của vụ án này, Vân Trân không hề tỏ vẻ hoài nghi.
không tỏ vẻ hoài nghi.
Mà buổi tối trước một ngày nha dịch đến, hạ nhân kia ở phòng chất củi cắn lưỡi tự sát.
Nhóm thư sinh vốn dĩ còn công khai lên án gã, giờ phút này cũng không khỏi thổn thức.
Nguyên Bảo nghe xong, lén mắng Mã sư huynh rất nhiều lần, lại mắng kẻ hạ độc kia.
Hắn nói nếu sớm biết lý do là vậy, Vân Trân không nên cứu Mã sư huynh, còn liên lụy thiếu gia gặp nạn...!
"Nguyên Bảo!" Triệu Húc cắt ngang.
Nguyên Bảo bĩu môi, có chút không vui.
Triệu Húc trừng mắt liếc nhìn hắn, sau đó lại nhìn Vân Trân.
Trên gương mặt xinh đẹp sạch sẽ kia vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Nhìn đến đây, Triệu Húc nhíu mày.
"Thiếu gia."
Ngay thời điểm Triệu Húc vô cùng thất vọng, Vân Trân đột nhiên lên tiếng.
Triệu Húc nhìn nàng, chờ mong nàng sẽ nói gì đó.
Ví dụ như, vụ án này có điểm đáng ngờ.
Ví dụ như, trong tay một du y chân trần sao có thể đúng lúc có Diêm Vương Khiếu.
Ví dụ như, kẻ hạ độc rõ ràng nhắm vào hắn, hạ nhân kia chẳng qua là kẻ chết thay.
Chỉ là, điều tiếp theo Vân Trân nói lại đập tan hi vọng của hắn.
"Thiêu gia, độc của Mã sư huynh đã được giải rồi.
Nô tỳ định sáng sớm ngày mai trở về sơn trang."
Triệu Húc nghe vậy, ánh mắt lập lòe, trong giọng nói mang theo cảm giác mất mát: "Được, đi đường cẩn thận."
Chẳng lẽ, nàng thật sự thay đổi sao?
...!
Sáng sớm hôm sau, Vân Trân chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc này, Hắc đại nhân đột nhiên biến mất..
Danh Sách Chương: