"Ha! Cách trừng phạt của Đại tiểu thư chính là sai người rút móng tay với đầu lưỡi của người ta sao?" Triệu Ngọc Dao nói xong, Liễu trắc phi lạnh lùng hừ một tiếng.
Ninh Vương vốn dĩ còn cảm thấy trong chuyện này có lẽ có chỗ hiểu lầm, kết quả nghe Liễu trắc phi nhắc nhở như vậy, trong lòng càng thất vọng tột đỉnh với Triệu Ngọc Dao.
Ông ấy ôm đầu phất tay, bảo quan nghiệm thi lui xuống trước, sau đó xoay người, nhìn Triệu Ngọc Dao quỳ dưới đất: "Đến bây giờ ngươi còn muốn giảo biện?"
"Phụ vương! Nữ nhi không có! Nữ nhi không có! Mẫu phi, mẫu phi người cứu nữ nhi đi, nữ nhi thật sự không có..." Triệu Ngọc Dao ôm chân vương phi, khóc lóc.
"Ngọc Dao, mẫu phi tin con vô tội." Vương phi nâng tay kéo Triệu Ngọc Dao đứng dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Vương, "Vương gia, tính tình Ngọc Dao thế nào ngài cũng biết.
Tuy rằng nó ngày thường được nuông chiều, nhưng bản tính không xấu, tuyệt đối không làm ra chuyện vũ nhục tới sự trong sạch của người ta.
Chuyện này có chỗ rất kỳ quặc."
"Vậy sao?" Vương phi vừa nói xong, Liễu trắc phi cười lạnh một tiếng, "Nhưng vì sao gần đây ta lại nghe được một chuyện tương tự vậy?"
"Liễu trắc phi nghe được gì?" Ninh Vương hỏi.
Liễu trắc phi liếc nhìn Thấm phu nhân ngồi ở một góc, đáp: "Thiếp nghe nói mấy ngày trước đó, Ngũ thiếu gia rơi vào hồ nước trong thủy tạ ở rừng trúc."
Dứt lời, sắc mặt vương phi và Triệu Ngọc Dao đều thay đổi.
"Cái gì? Còn có chuyện này?" Ninh Vương lập tức nhìn về phía Thấm phu nhân, "Nàng vì sao không nói với bổn vương?"
"Thiếp...!Thiếp..." Thấm phu nhân gục đầu, "Thiếp sợ vương gia biết được sẽ lo lắng.
Du Nhi đã không sao, nên thiếp không muốn bẩm báo."
"Là như thế sao?" Liễu trắc phi nhướng mày nhìn Triệu Ngọc Dao, khẽ cười, "Nhưng vì sao ta lại nghe người ta nói, chuyện Ngũ thiếu gia rơi xuống nước có liên quan tới Đại tiểu thư?"
Triệu Ngọc Dao chột dạ rụt cổ, kêu một tiếng "Mẫu phi".
Vương phi nắm lấy tay nàng ta, nhìn Liễu trắc phi mang vẻ mặt khiêu khích ở đối diện, nói: "Ta không biết lời này của Liễu trắc phi có ý gì?"
"Không biết cũng không sao! Chỉ cần vương gia phái người mời Ngũ thiếu gia tới là được." Liễu trắc phi cười khẩy, "Đúng rồi, thuận tiện gọi nha hoàn quét rác tên Trân Nhi trong viện Tô phi muội muội tới."
...!
Sau khi gặp ác mộng kia, Vân Trân không thể ngủ lại.
Vất vả lắm tới hừng đông mới có cảm giác buồn ngủ, nàng lại bị Quả Nhi đánh thức từ trong chăn.
Quả Nhi kể nha hoàn bên cạnh Đại tiểu thư tên Mặc Thư kia, sáng sớm hôm nay bị phát hiện treo cổ ở cổng lớn vương phủ.
Quả Nhi nói xong, Vân Trân lập tức tỉnh ngủ.
"Chết rồi?" Vân Trân mở to hai mắt.
"Đúng vậy! Chết rất thảm!" Quả Nhi gật đầu.
Sao có thể...!
Không!
Với tính cách của Triệu Ngọc Dao, tối qua giết chết Mặc Thư cũng không phải không có khả năng.
Vân Trân nhíu mày trầm tư.
Chẳng qua...!
Sáng sớm tinh mơ treo cổ trước cổng lớn vương phủ?
Việc này dù nhìn thế nào cũng đều không giống tác phẩm của Triệu Ngọc Dao!
Nàng ta không ngu xuẩn như vậy.
Nhưng, Mặc Thư thật sự đã chết! Hay là tối qua sau khi xảy ra chuyện, mới chết!
Việc này nhìn ngang nhìn dọc, hiềm nghi lớn nhất cũng chỉ có Triệu Ngọc Dao.
Nhưng...!
Vân Trân cắn ngón tay.
Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?
Tối qua sau khi nàng rời đi đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?
Ngay lúc Vân Trân còn đang nghi hoặc khó hiểu, người của chủ viện tới, nói vương gia bảo nàng lập tức qua đó..
Danh Sách Chương: