Không biết khi nào tuyết lại rơi.
Vân Trân đứng dưới hành lang ở hoa viên tướng quân phủ nhìn bông tuyết bay bay, ánh mắt lộ rõ sự ưu sầu.
Chiến Sơn Hà đi cùng nàng không bao lâu, đã bị người ta kêu đi.
Nơi này là tướng quân phủ, Vân Trân không tiện tùy ý đi loại, cho nên dừng chân ở hoa viên.
Hoa viên của tướng quân phủ khác với hoa viên nơi khác.
Chỗ này không có hoa cỏ trân quý, chỉ có cỏ cây đơn giản, đi tiếp sẽ là nơi luyện võ, binh khí, rất có phong cách của tướng quân phủ.
"Bên kia lúc trước là chỗ của Trản Anh." Đột nhiên, phía sau vang lên giọng nữ nhân.
Vân Trân quay đầu, Trấn Bắc Hầu phu nhân không biết từ khi nào đã ở phía sau nàng.
"Liễu phu nhân." Vân Trân hành lễ.
Liễu phu nhân mỉm cười, đứng cạnh nàng, nhìn về phía trước.
Vân Trân theo tầm mắt bà nhìn thấy một tòa tú lâu.
Hiển nhiên, Liễu phu nhân đã hiểu lầm gì đó, cho rằng nàng vừa nhìn tòa tú lâu kia.
Có điều, nàng không định làm sáng tỏ hiểu lầm này.
"Nghe nói Vân cô nương rất được Túc Vương yêu thích, có để ý việc ta nhắc tới Trản Anh không?" Liễu phu nhân quay đầu nhìn nàng, trên mặt tuy cười nhưng đôi mắt lại lạnh như băng.
Trong hoảng hốt, Vân Trân phát hiện đây mới nên là thái độ của người Liễu gia đối với nàng.
Những người từng gặp trước đó dù là Chiến Sơn Hà, Liễu Minh Nhẫn hay Trấn Bắc Hầu, có lẽ vì là nam nhân nên che giấu kỹ.
Mãi đến khi gặp Trấn Bắc Hầu phu nhân, Vân Trân mới biết nút thắt trong lòng Liễu gia chưa từng được cởi bỏ, hoặc là, cũng không phải tất cả người Liễu gia đều có thể xem nhẹ việc này.
Ít nhất, hiện tại Liễu phu nhân đứng cạnh nàng là thế.
"Cái năm Túc vương phi mới trở về kinh thành, ta đã gặp nàng ấy." Vân Trân làm như không chú ý tới ánh mắt lạnh nhạt của Liễu phu nhân, quay đầu nhìn tú lâu đối diện, "Đó là một nữ tử phóng khoáng hào sảng, đôi mắt sáng ngời.
Ta rất hâm mộ nàng ấy, bởi vì nàng ấy có thứ ta đã không có."
Khi đó, Vân Trân sớm đã quên cười to thoải mái thế nào.
Bên cạnh nàng đã bị tính kế và thù hận vây quanh, còn có Đức Phi như hổ rình mồi.
Dù là cơ thể hay tâm linh đều không được tự do.
Cho nên lần đầu ở ngoài Ninh Vương phủ gặp Liễu Trản Anh mới từ Bắc địa về kinh thành, dù khi ấy mọi sự chú ý của Liễu Trản Anh đều đổ dồn về Triệu Húc, trong mắt nàng ta Vân Trân chẳng qua là nô tỳ nhỏ bé không đáng nhắc tới, nhưng Vân Trân lại bị sự tùy ý tiêu sái trên người nàng ấy hấp dẫn.
Đúng là một người khiến trước mắt người ta sáng ngời.
Nhưng sau này, vận mệnh lại như vui đùa với nàng ta.
Nàng nhớ đời trước lúc xem phim cung đấu, có người nói đùa với nàng, nữ nhân chỉ cần bị cuốn vào hầu cung đều không được chết già, cho dù đến cuối cùng được đế vương sủng ái, sủng quan lục cung, cho dù cuối cùng có thể mẫu bằng tôn quý, trở thành nữ nhân địa vị tôn quý nhất...
Đối với người kia mà nói, đi đến hôm nay, nàng ta đã mất quá nhiều, quan trọng nhất là đánh mất bản thân mình.
Giống như Liễu Trản Anh.
Nàng ta không phải vì tranh đấu hậu cung mà mất đi chính mình, là vì hãm sâu vào tình yêu, không nhìn ra ma chướng trong lòng, không thể buông bỏ chấp niệm.
Chẳng qua những điều này, Vân Trân sẽ không nói với Liễu phu nhân.
Có lẽ Liễu phu nhân cũng không muốn nghe nàng nói..
Danh Sách Chương: