Chờ bình tĩnh lại, Vân Trân mới rời khỏi ngõ nhỏ, trở về Ninh Vương phủ.
Về đến Ninh Vương phủ, dọc đường, nàng đều nghe bọn họ nhân tụ tập thảo luận chuyện hôm nay lan truyền khắp kinh thành.
Đa phần đều nói mắt bị mù, nhìn lầm người, không ngờ biểu tiểu thư Tô gia lại là loại người đó!
Đương nhiên, cũng không ít người đứng về phía Tô Thanh Loan, nói lời đồn bên ngoài đều là giả, là bọn họ ghen ghét biểu tiểu thư Tô gia nên mới nói như vậy.
Ngẫu nhiên sẽ có người cản Vân Trân lại, nói nàng là nha hoàn của Thính Tuyết Hiên, hỏi nàng có nghe qua chuyện của biểu tiểu thư Tô gia hay không.
Vân Trân đều lấy lý do "Ta chỉ là nha hoàn quét rác, cái gì cũng không biết" tránh những người này.
Về tới Thính Tuyết Hiên, Vân Trân vất vả lắm mới thở phào nhẹ nhõm, lại không cẩn thận bắt gặp Triệu Húc và Tô Thanh Loan nói chuyện phía sau núi giả.
Nàng vốn định trực tiếp tránh mặt, lại phát hiện Tô Thanh Loan đang nói chuyện trộm thơ, liền dừng lại, tìm nơi nấp vào.
"Biểu ca, huynh sẽ không tin những lời đồn bên ngoài đấy chứ?" Tô Thanh Loan dùng khăn che nửa gương mặt, nước mắt che phủ mà nhìn Triệu Húc.
"Những lời đồn đó là thật sao? Muội thật sự trộm thơ của người khác?"
Buổi sáng hắn đi Quốc Tử Giám, bị những người đó hỏi lời đồn bên ngoài có phải sự thật không.
Cái gì có phải sự thật không?
Triệu Húc nghi hoặc.
Vì thế, những người đó nói với hắn, từ sáng nay đã có lời đồn, nói bài thơ mà biểu tiểu thư Ninh Vương phủ đọc căn bản không phải do nàng ta viết, mà sao chép của một vị ẩn sĩ tiền triều.
Chuyện này đã truyền khắp kinh thành, còn nói tập thơ kia hiện đang nằm trong tay Triệu đại tiểu thư.
Triệu Húc nghe xong, trong lòng vẫn luôn nghĩ tới chuyện này.
Sau khi hồi phủ, hắn còn chưa tới chỗ mẫu phi hỏi thăm, Tô Thanh Loan đã tự mình tìm tới.
"Đương nhiên không phải! Biểu ca, sao Thanh Loan có thể làm ra chuyện vô sỉ đó được!" Vừa nghe hắn nói như vậy, Tô Thanh Loan lập tức lộ vẻ thương tâm cùng ủy khuất, nước mắt trào ra, "Chẳng lẽ biểu ca cũng tin những lời đồn chửi bới Thanh Loan đó?"
"Trước mắt muội đừng khóc..." Triệu Húc xưa nay không biết cách ở chung với nữ hài tử, thấy nàng ta khóc, càng luống cuống tay chân, muốn an ủi, lại sợ người ta hiểu lầm, "Ta không có ý này..."
"Hu hu hu..." Tô Thanh Loan vừa lau nước mắt vừa nức nở, "Nếu người khác không tin Thanh Loan, Thanh Loan cũng không thương tâm như vậy, nhưng nếu ngay cả biểu ca cũng không tin tưởng Thanh Loan, vậy Thanh Loan sống còn ý nghĩa gì nữa, chi bằng chết cho xong."
Nói rồi, Tô Thanh Loan liền chạy về phía núi giả.
"Thanh Loan biểu muội! Muội đừng như vậy!" Triệu Húc vội giữ chặt nàng ta.
"Hu hu...!Biểu ca, huynh nhất định phải tin tưởng Thanh Loan, Thanh Loan vô tội..."
...!
Vân Trân tránh sau núi giả, nhìn Tô Thanh Loan khóc sướt mướt, dùng hành động "lấy chết minh chí" nháo đến khiến Triệu Húc chân tay luống cuống, trong lòng bỗng dưng dâng lên mấy phần chua xót.
Lúc này, nàng không khỏi nhớ tới những lời Lưu Vân Bạch nói ở trà lâu khiến cảm xúc của mình mát khống chế.
Nàng thật sự dám sao?
Tô Thanh Loan và Triệu Ngọc Dao khác nhau.
Tuy Triệu Ngọc Dao là thân muội muội của Triệu Húc, nhưng Triệu Húc và Triệu Ngọc Dao đều không hề nhìn ra điều này.
Trong mắt bọn họ, cả hai đang đứng ở hai trận doanh cạnh tranh lẫn nhau.
Mà đối với Triệu Húc mà nói, biểu muội Tô gia ngược lại càng giống thân muội muội của hắn hơn..
Danh Sách Chương: