Nếu khi ấy không xác định nàng trúng Từ Bi Độ, sống không quá năm năm, Đức Phi sẽ cho phép nàng ở lại trong cung sao? Sẽ cho phép nàng sống dưới mí mắt bà ta sao?
Dù sao trước đó, Đức Phi dùng tính mạng của nàng ép Triệu Húc thành thân với Liễu Trản Anh, sau đó khi Triệu Húc đồng ý, bà ta ở sau lưng bội ước.
Nếu không nhờ Ngụy đại ca và Bát sư huynh, e rằng nàng không thể sống sót rời khỏi thiên lao.
Kế tiếp, thời điểm Đức Phi phát hiện nàng được cứu đi, giận không thể át, treo giải thưởng cho ai lấy được đầu nàng.
Lúc ấy đầu của nàng trị giá mười vạn hoàng kim!
Đức Phi đã quyết tâm phải giết chết nàng, diệt trừ hậu hoạn.
Đức Phi kiên định như thế, sao có thể dễ dàng tha cho nàng, còn cho nàng ở lại trong cung? Chỉ vì nàng giải được Từ Bi Độ mà Triệu Húc trúng sao?
A!
Nếu Đức Phi hiểu cái gì là "tri ân báo đáp" như vậy, lúc trước đã không treo giải thưởng lấy đầu nàng.
Khi đó, sở dĩ Đức Phi cho phép nàng lại ở trong cung, ở Vĩnh Hạng, chẳng qua vì Đức Phi biết nàng chỉ còn sống được năm năm.
Năm năm sau, cho dù không muốn chết, nàng cũng phải chết.
Đức Phi không phải người hiền lành.
Trong từ điển của bà ta không có chữ thương hại hay tha thứ.
...!
Lời Vân Trân nói khiến Liễu Trản Anh dừng lại.
Trong ánh mắt nàng ấy hiện lên sự chần chờ.
Chẳng lẽ đúng như Vân Trân nói, nàng không phải uy hiếp nàng ấy?
Chẳng lẽ thật sự có việc gì đó nàng ấy không biết?
Nhưng...!
Thịnh Vân Trân nói không sai, nàng tiếp tục ở lại trong cung, người đầu tiên không tha cho nàng chính là Đức Phi nương nương.
"Ngươi đang làm gì đó?"
Đúng lúc này, trong viện truyền tới tiếng hét lớn của Triệu Húc.
Ngay sau đó, Triệu Húc đi về phía các nàng, giật lấy cây roi trong tay Liễu Trản Anh, che chắn trước mặt Vân Trân, quát lớn: "Ngươi rốt cuộc đang làm gì đó hả?"
Nói xong, hắn quay đầu xem xét Vân Trân.
"Nàng sao không? Có bị thương ở đâu không?" Triệu Húc nắm lấy tay nàng, lo lắng hỏi.
"Điện hạ, nô tỳ không sao." Vân Trân lắc đầu, rút tay về.
"Ha!" Liễu Trản Anh cười lạnh, oán hận nói, "Tư cách gì? Cái gì là không có uy hiếp? Vô tội gì chứ? Nói đến cùng, trong lòng ngươi không phải vẫn khinh thường bổn cung, muốn xem bổn cung trở thành trò cười sao? Ngươi muốn nói với bổn cung, người điện hạ để ý là ngươi, không phải ư?"
"Hoàng tử phi!" Triệu Húc ngắt lời Liễu Trản Anh.
Liễu Trản Anh cười mỉa, ánh mắt phức tạp đảo qua Triệu Húc, cuối cùng dừng trên người Vân Trân.
"Hừ!" Nhìn Vân Trân vài giây, Liễu Trản Anh phất tay áo bỏ đi.
"Hoàng tử phi nương nương."
"Nương nương."
...!
Người Liễu Trản Anh dẫn tới vội đuổi theo nàng ấy.
"Trân Nhi, nàng thật sự không sao chứ? Vết thương trên người nàng có bị ảnh hưởng không?" Triệu Húc lo lắng dò hỏi.
"Điện hạ, nô tỳ thật sự không sao." Vân Trân lắc đầu, "Khi nãy hoàng tử phi điện hạ chỉ tìm nô tỳ hỏi chút chuyện, xin điện hạ đừng trách tội nàng ấy."
"Nàng..." Triệu Húc nhìn nàng, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu, "Nàng quá thiện lương."
Thiện lương sao?
Vân Trân lắc đầu.
Nếu chỉ có thể làm bạn bên cạnh hắn bốn năm, như nàng hi vọng, sau khi nàng đi rồi, sẽ có người ở bên hắn.
Nếu một hai phải chọn một người, nàng hi vọng người đó là Liễu Trản Anh.
Ít nhất, nàng ấy thật sự yêu hắn..
Danh Sách Chương: