"Không, câm miệng! Các ngươi câm miệng!" Thích Hoán Vân đứng trên lầu hét lớn, "Ta không muốn nghe! Ta không muốn nghe!"
Nàng ta chỉ muốn nhìn Vân Trân xấu mặt, nàng ta chỉ muốn thấy nàng chật vật, nhìn nàng đau khổ.
Nàng càng đau khổ, Thích Hoán Vân càng vui vẻ.
Đây mới là thứ Thích Hoán Vân muốn nhìn thấy, chứ không phải Triệu Húc đối tốt với Vân Trân thế nào, Triệu Húc có thể hi sinh cho Vân Trân ra sao, Triệu Húc để ý Vân Trân thế nào...
Đây đều không phải thứ Thích Hoán Vân muốn nhìn thấy!
Ngược lại, nàng ta chán ghét những điều này, căm hận chúng!
Cho nên, thời điểm nhìn cảnh tượng như vậy, Thích Hoán Vân càng phẫn nộ.
Nàng ta mất hết lý trí, thậm chí quên mất tình trạng của mình giờ phút này, quên mất con tin trong tay nàng ta...
Nàng ta múa may hai tay với dưới lầu, điên cuồng la hét.
Nàng ta muốn biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
Ngay lúc nàng ta buông A Linh ra, tiến lên trước, một mũi tên từ bên cạnh bắn tới, trúng ngay ngực nàng ta.
Thích Hoán Vân phẫn nộ, đột nhiên im bặt.
Nàng ta chậm rãi cúi đầu nhìn mũi tên cắm ngay trước ngực mình.
Nàng ta nhìn mũi tên kia, khóe miệng run run, lại nhìn A Linh đã chạy thoát, cuối cùng, nàng ta nhìn Vân Trân, nhìn Triệu Húc đứng dưới lầu.
Thích Hoán Vân thở dốc, sắc mặt lộ sự mờ mịt, không dám tin được.
Nàng ta vươn hai tay xuống dưới, ra sức vươn về phía trước.
Nàng ta giống như muốn bắt lấy thứ gì đó, lại giống như chỉ muốn đi tới trước mặt Triệu Húc và Vân Trân.
Sau đó, cơ thể chao đảo, cứ thế rơi xuống lầu.
"A!"
Xung quanh vang lên tiếng hét.
Thích Hoán Vân té ngã ngay trước mặt Vân Trân.
Đôi mắt kia mãi đến lúc chết vẫn không nhắm lại, giống như còn đang nhìn Vân Trân và Triệu Húc.
Vân Trân nhìn thẳng vào mắt nàng ta, trong lòng bỗng cảm thấy bất an vô cớ.
Nhưng rất nhanh, nàng đã chạy lên lầu.
"A Linh!" Vân Trân duỗi tay ôm A Linh từ trên lầu lao xuống.
Bên này, Triệu Húc chỉ huy thị vệ nâng thi thể của Thích Hoán Vân đi.
"A Linh, con sao rồi? Đều là lỗi của mẫu phi...!Vết thương của con! Mau, mau theo mẫu phi qua đây, mẫu phi giúp con xử lý vết thương."
Vân Trân nhìn vết thương trên người A Linh, vô cùng đau đớn.
Nàng nắm chặt tay A Linh, dẫn nó vào trong.
Nàng cho nó ngồi xuống ghế, sau đó lấy hòm thuốc trong ngăn tủ ra, xử lý vết thương giúp nó.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Húc cũng tới.
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng cạnh nhìn Vân Trân xử lý vết thương cho A Linh.
Khi vết thương sắp xử lý xong, người bên ngoài tới, Triệu Húc ra ngoài.
Xử lý vết thương xong, Vân Trân duỗi tay, nhẹ nhàng lướt qua băng vải trên cổ A Linh.
Lúc này, A Linh nói với Vân Trân: "Mẫu phi, nhi thần không sao.
Mẫu phi không cần lo lắng cho nhi thần."
"A Linh, là lỗi của mẫu phi." Vân Trân duỗi tay ôm nó, "Là lỗi của mẫu phi!"
Là nàng liên lụy A Linh.
Hôm nay, may mà A Linh không có gì trở ngại.
Nhưng nếu lúc ấy Thích Hoán Vân ra tay nặng một chút, nàng cũng không biết bản thân còn có thể gặp lại A Linh hay không!
Là nàng sai!
Nàng vốn cho rằng A Linh có cung nhân đi theo, sẽ không có ai ra tay với nó.
Không ngờ tới cuối cùng, A Linh lại xảy ra chuyện ở Tê Phượng Cung của nàng..
Danh Sách Chương: