Vân Trân cầm châu thoa, đứng bên hồ.
Nàng ngẩng đầu nhìn con thuyền xa dần.
Nửa nén nhang trước, Yên Vũ cô nương bị nàng làm cho cảm động, gỡ châu thoa trên đầu xuống đưa cho nàng.
Nhiệm vụ chuyến này của bọn họ xem như hoàn thành.
Nhưng giờ phút này, tâm tình không hề nhẹ nhàng như tưởng tưởng, nàng lại cảm thấy áy náy khi lừa gạt người ta.
"Đừng nghĩ nhiều." Lúc này, Ngụy Thư Tĩnh đi đến, đặt tay trên vai nàng, "Muội làm như vậy cũng là bất đắc dĩ."
Vân Trân lắc đầu.
Ngụy Thư Tĩnh không hiểu.
Thật ra nàng vẫn còn cách khác có thể lấy được châu thoa trên đầu Yên Vũ cô nương, nhưng trước mắt, đây là cách nhanh nhất cũng là cách ổn thỏa nhất.
Mà lòng nàng...!
"Sau này nếu có cơ hội, chúng ta sẽ trả nàng ấy ân tình này." Ngụy Thư Tĩnh như hiểu nội tâm rối rắm của nàng, an ủi.
Vân Trân tử dài, nói: "Trước mắt chỉ có thể như vậy.
Ngụy đại ca, chúng ta về khách điếm đi."
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, gật đầu.
Kết quả, bọn họ chưa đi được xa, liền bị người ta ngăn cản.
...!
Bên này, Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh rời đi một lúc, tụ hội trên thuyền cũng tan.
Triệu Húc ngồi thuyền nhỏ trở về.
Thời điểm cách thuyền hoa không xa, hắn như nhận thấy gì đó, quay đầu, nhìn qua bên kia.
"Thiếu gia, sao vậy?" Nguyên Bảo hỏi.
Triệu Húc không đáp, mà hỏi lại: "Vừa rồi ngươi có thấy chủ nhân trên thuyền không?"
"Chủ nhân gì?" Nguyên Bảo mờ mịt.
Triệu Húc nhíu mày.
Theo tin tức Nguyên Bảo tìm hiểu trước đó, hôm nay Yên Vũ cô nương tới đây du hồ cùng người thắng hội thơ, nhưng vừa rồi ở trên thuyền lại không nhìn thấy người có thân phận như vậy.
Thật kỳ lạ!
"Thiếu gia, có chỗ nào không đúng sao?" Nguyên Bảo hỏi.
"Không có gì." Triệu Húc lắc đầu.
Nguyên Bảo nghe vậy, rất nhanh cũng quên đi chuyện này, hưng phấn nói về thể hiện của Vân Trân trên thuyền: "Không ngờ Trân Nhi thông minh như thế! Khi nãy những gì muội ấy nói, Nguyên Bảo thiếu chút bật khóc..."
...!
Lúc này, trên thuyền.
Yên Vũ đuổi nha hoàn ra ngoài, một mình vào nhã gian bên trong.
Trong nhã gian, một thiếu gia cẩm y đang đứng bên cửa sổ, nhìn xa xăm, trong tay cầm một chung rượu.
"Công tử, châu thoa đã đưa đi rồi." Yên Vũ cung kính nói với người bên cửa sổ.
Sau đó, nhã gian an tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên mới quay đầu đi đến trước mặt Yên Vũ, nâng cằm nàng, cẩn thận đánh giá một phen: "Nàng khóc?"
Ánh mắt Yên Vũ tối sầm.
Thiếu niên lấy khăn tay vắt trên vạt áo của nàng, động tác mềm nhẹ thay nàng lau nước mắt: "Là lỗi của ta."
"Công tử đừng nói như vậy, là Yên Vũ không khống chế được mình." Yên Vũ nói, "Có điều, vì sao công tử lại biết hôm nay sẽ có ngươi tới xin Yên Vũ châu thoa?"
...!
Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh đi trước Triệu Húc.
Nhưng cuối cùng, bọn họ lại về trễ hơn hắn.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Húc hỏi.
"Không có gì, chỉ là trên đường về đụng phải kẻ một hai đòi mua châu thoa của Yên Vũ cô nương." Vân Trân nói.
Thì ra, kẻ ái mộ Yên Vũ cô nương không ít.
Sau khi Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh cầm châu thoa của Yên Vũ cô nương đi, liền có người lén đuổi theo, ra giá cao muốn mua lại đồ trong tay nàng.
Vân Trân đương nhiên không đồng ý.
Cuối cùng, nàng và Ngụy Thư Tĩnh phí rất nhiều công sức mới cắt đuôi người nọ, quay về khách điếm.
"Lần này, hai người vất vả rồi." Triệu Húc nghe xong, nói, "Nếu hiện tại đã lấy được châu thoa, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên tranh thủ thời gian trở về.".
Danh Sách Chương: