Nếu nói Triệu Húc nhận ra nàng, vậy hắn tuyệt đối không thể đưa y phục của Liễu Trản Anh cho nàng mặc.
Nếu nói Triệu Húc không nhận ra nàng, vậy vì sao vừa rồi hắn phải giúp nàng?
Còn có sự xuất hiện của Triệu Du?
Thời điểm Triệu Du xuất hiện quá trùng hợp, khiến nàng không khỏi hoài nghi trong việc này cũng có công lao của Triệu Húc.
Nhưng, Vân Trân lại sợ hãi suy nghĩ này.
Bởi vì đáp án trong đó khiến nàng hoảng hốt.
Lại nhìn Triệu Húc bị tiểu thư các nhà vây quanh, Vân Trân tâm phiền ý loạn đứng dậy, xoay người ra ngoài.
Nàng không biết, khoảnh khắc nàng xoay người, Triệu Húc vốn tươi cười ứng phó các tiểu thư bỗng ngẩng đầu nhìn theo hướng nàng rời đi, ánh mắt trở nên phức tạp.
...!
Vân Trân vừa bước ra ngoài điện, liền không cẩn thận đụng phải một nha hoàn từ bên cạnh đi tới.
Cung nữ đang cầm bầu rượu, va chạm với Vân Trân như vậy, bầu rượu rớt ra khỏi mâm.
Cung nữ kêu lên một tiếng.
Khoảnh khắc bầu rượu rớt ra ngoài, Vân Trân nhanh tay lẹ mắt bắt lấy nó.
Bầu rượu nằm trong tay nàng, rượu bên trong hơi vương vãi ra ngoài một chút.
Vân Trân ngửi mùi hương kia, hơi sửng sốt.
"Đa tạ tiểu thư." Cung nữ thấy vậy, cuống quít nhận lấy bầu rượu trong tay Vân Trân.
Vân Trân hơi cau mày, trả bầu rượu cho nàng ta.
"Bên trong không phải rượu sao?" Vân Trân hỏi.
"Hồi tiểu thư, bên trong không phải rượu, là nước trái cây các nước láng giềng tiến cống.
Bởi vì Lục hoàng tử không uống rượu, cho nên nước trái cây này đặc biệt chuẩn bị cho ngài ấy." Cung nữ cẩn thận trả lời.
Nói xong, nàng ta hành lễ với Vân Trân, sau đó đi vào.
Vân Trân đứng tại chỗ nhìn theo.
Trên tay còn dính chút nước trái cây, Vân Trân theo bản năng chà xát ngón tay, nhưng đột nhiên, nàng dừng lại, đưa ngón tay lên mũi ngửi ngửi.
Ngay lập tức, sắc mặt nàng thay đổi.
Không xong rồi!
Trong nước trái cây bị người ta hạ thuốc.
Triệu Húc!
Đầu còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã có phản ứng trước, nàng nâng bước đuổi theo cung nữ kia, chờ Vân Trân tới nơi, trong tay Triệu Húc đã cầm một cái ly.
Triệu Húc nâng tay, định rót vào miệng.
Nháy mắt đó, trong đầu Vân Trân hiện lên rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều cách.
Nhưng khi ý thức được, nàng đã trật chân, vô tình đụng trúng một vị tiểu thư đứng cạnh Triệu Húc.
"A."
Bịch.
Một tiếng thét chói tai, một tiếng ly rơi xuống đất.
"Thịnh Vân Trân, ngươi làm gì vậy hả?"
"Xin lỗi, xin lỗi..."
"Ngươi dẫm vào váy của ta! Làm hại ta đụng vào Lục hoàng tử điện hạ..."
"Lục hoàng tử điện hạ, xin lỗi, xin lỗi..."
Tức khắc, xung quanh vang lên tiếng trách cứ.
"Thịnh cửu tiểu thư làm gì vậy?"
Vân Trân vừa muốn từ dưới đất bỏ dậy, một đôi giày đen đã tới trước mặt.
Tầm mắt nàng theo đôi giày đen không ngừng hướng lên trên, sau đó đụng phải đôi mắt đen nhánh.
Đôi mắt đó nhưng giếng cổ, nhìn nàng chằm chằm, bên trong tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.
"Xin..."
Vân Trân há mặt thở dốc, kinh hoảng nhìn người trước mặt, muốn xin lỗi.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một bàn tay vươn tới.
Ngón tay của Triệu Húc vẫn luôn rất đẹp, trắng nõn thon dài, thẳng tắp rõ ràng.
Vân Trân vẫn luôn biết.
Mà giờ phút này, hắn vươn tay về phía nàng..
Danh Sách Chương: