Vân Trân thấy Tôn Thúy Nga tới, buông thùng nước xuống, cúi đầu.
"Tay ta hơi lạnh, ngươi trở về lấy lò sưởi tay tới đây cho ta." Tôn Thúy Nga phân phó nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn đáp "Vâng", sau đó rời đi.
Chờ nha hoàn đi rồi, Tôn Thúy Nga nói: "Ta đoán không sai, bà ta sẽ gọi ngươi trở về."
"Cổ độc do ngươi hạ?" Vân Trân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng ta.
"Không sai." Tôn Thúy Nga cười cười, "Chỉ tiếc, ngươi vẫn giải cổ độc kia."
Nếu Tô trắc phi không gọi Vân Trân về, hoặc Vân Trân về rồi cũng không giải được cổ độc kia, vậy nàng ta vừa lúc có thể mượn cơ hội giết Tô trắc phi; nhưng nếu Tô trắc phi gọi Vân Trân về, Vân Trân giải được cổ độc, vậy vừa lúc có thể đưa Vân Trân từ Thượng Thanh biệt trang trở về, có thêm sự hỗ trợ.
Dù kết quả là gì, Tôn Thúy Nga đều không lỗ.
"Ngươi ở Tây Nhung rốt cuộc đã học thứ gì?" Vân Trân cau mày.
"Suỵt." Tôn Thúy Nga đưa một ngón tay trước miệng, "Đừng lớn tiếng, nếu để kẻ khác nghe thấy thì không tốt."
Vân Trân nhìn nàng ta, không nói gì.
Nếu là Tôn Thúy Nga trước kia, nàng còn có thể đoán được nàng ta suy nghĩ cái gì.
Nhưng hiện giờ, tâm tư người đứng trước mặt giống hệt Lưu Vân Bạch, căn bản không để người ta đoán ra.
Có câu Lưu Vân Bạch nói rất có lý.
Người trước mặt này đã mất đi tất cả, cái gọi là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc hẳn ám chỉ người như Tôn Thúy Nga.
Mà người không còn gì để mất mới thật sự đáng sợ.
"Đúng rồi, ta tới tìm ngươi là vì Lan trắc phi muốn gặp ngươi.
Ngươi hãy tìm thời gian tới Đinh Lan Uyển gặp bà ấy đi." Tôn Thúy Nga híp mắt.
Lúc này, nha hoàn khi nãy đã trở về.
Vân Trân nuốt lời định nói xuống, chờ bên cạnh.
"Đi thôi." Tôn Thúy Nga nhận lấy lò sưởi tay, nhấc chân rời đi.
Mãi đến khi Tôn Thúy Nga đi rồi, Vân Trân mới đưa tay xoa giữa mày.
Xem ra Tôn Thúy Nga có được thân phận Nhị tiểu thư Ninh Vương phủ càng không dễ bị khống chế.
Nàng thở dài, gánh xô nước về phòng.
Sau đó, nàng tốn hơn nửa canh giờ mới quét tước sạch sẽ, lại thay chăn nệm.
Nàng vừa xong xuôi, Quả Nhi nghe được tin nàng trở về liền tới tìm.
"Trân Nhi! Ngươi về rồi, thật sự tốt quá!" Quả Nhi xông tới ôm chặt nàng, làm nũng, "Ngươi có biết mấy tháng ngươi đi, ta đã gầy đi bao nhiêu không!"
Vân Trân bất lực lắc đầu, chọc nhẹ trán nàng ấy, "Ta thấy ngươi là vì nhớ điểm tâm ta làm nên mới gầy."
"Ngươi đừng có thẳng thắn thế chứ..."
"Lúc đi ta nhờ ngươi chiếu cố Hắc đại nhân, ngươi chiếu cố thế nào?" Vân Trân hỏi.
"Hắc đại nhân đâu cần ta chiếu cố.
Ngày nào nó cũng ở chỗ thiếu gia, thịt cá hầu hạ, còn có rượu uống, cũng không biết có bao nhiêu hưởng thụ..." Quả Nhi kể.
Vân Trân nghe xong, hơi sửng sốt.
Mấy tháng nàng không ở đây, đều là Triệu Húc chăm sóc Hắc đại nhân?
Nàng nhớ Hắc đại nhân kiêu ngạo muốn chết, không phải ai nó cũng chịu cho mặt mũi.
...!
Bên kia, Triệu Húc đã về phòng.
"Thiếu gia, ngài về rồi.
Nô tài nói ngài nghe, vừa rồi Hắc đại nhân lén trộm uống rượu ngài chuẩn bị cho đại nhân ở Quốc Tử Giám, nô tài có đuổi thế nào cũng không đi..."
Triệu Húc vừa về, Nguyên Bảo cứ huyên thuyên mãi.
Có điều rất nhanh, hắn liền phát hiện Triệu Húc hơi thất thần, vội hỏi: "Thiếu gia, ngài làm sao vậy? Khi nãy Trân Nhi nói gì với ngài sao?".
Danh Sách Chương: