Trong màn đêm, Triệu Húc vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Mặt hắn giấu trong bóng tối, không ai nhìn rõ biểu cảm của hắn lúc này.
Tuy rằng không nhìn rõ, nhưng từ trên người hắn vẫn có thể cảm nhận được sự yếu ớt vừa chịu đả kích trước nay chưa từng có, phảng phất chỉ cần đẩy nhẹ một cái, thân thể kia sẽ lập tức sụp đổ, biến thành một đống xương trắng.
"Húc...!Nhi..."
Tô trắc phi che miệng, run rẩy nhìn hắn.
Nhất thời, trong viện im ắng, không có bất kỳ động tĩnh nào, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng biết mất.
Một sự tịch mịch bao trùm toàn bộ.
Rất lâu sau, Triệu Húc mới lần nữa tìm về giọng nói của mình.
Hắn đứng từ xa hành lễ với Tô trắc phi, sau đó xoay người, gian nan rời khỏi.
"Húc Nhi, Húc Nhi..."
Lúc này, Tô trắc phi không cố kỵ nhiều như vậy, trực tiếp nâng bước đuổi theo Triệu Húc.
...!
"Ộp ộp ộp..."
Qua một lát, trong ao ở sân bên cạnh truyền tới tiếng ếch kêu.
Vân Trân ngẩng đầu, phát hiện Ngụy Duyên Võ không biết từ khi nào đã đứng trước mặt nàng, lúc này đang từ trên cao nhìn xuống.
Thịch, thịch!
Trái tim Vân Trân đập loạn nhịp.
"Chuyện vừa rồi, ngươi đều nghe thấy." Ngụy Duyên Võ trần thuật, không phải dò hỏi.
"Nô tỳ.." Yết hầu Vân Trân khô khốc.
"Vậy chỉ có thể xin lỗi, ta bắt buộc phải bảo đảm chuyện này không bị người thứ năm biết đến."
"Nô tỳ bảo đảm..."
"Cho dù người chết bảo đảm cũng không thể tin, huống chi là người sống!" Nói xong, Ngụy Duyên Võ rút đao bên hông ra, hướng về phía Vân Trân.
Vân Trân mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn đại đao sắc bén hướng về phía mình.
Ngay thời điểm nàng cho rằng bản thân phải chết...!
Một khắc cuối cùng, Ngụy Duyên Võ lại đột nhiên dừng tay.
Vân Trân sửng sốt.
Ngụy Duyên Võ rút đao về, nhìn nàng, nói: "Ngươi đã cứu A Tĩnh một mạng.
Lần này, ta thay nó trả lại ngươi ân tình.
Nhưng, ngươi phải hứa với ta, chuyện đêm nay không thể để người thứ năm biết.
Một khi tin tức bị tiết lộ, ta sẽ không điều tra nguyên nhân, mà trực tiếp giết người diệt khẩu."
"Nô tỳ cam đoan với ngài, tuyệt đối không nói ra chuyện đêm nay." Vân Trân lập tức bảo đảm.
"Được, ta tin ngươi lần này! Nếu không, cho dù là A Tĩnh ra mặt, ta cũng sẽ không tha cho ngươi." Dứt lời, Ngụy Duyên Võ xoay người bỏ đi.
Tiếng bước chân biến mất bên tai.
Vân Trân ngồi bệch xuống đất.
Tuy rằng vừa tránh được một kiếp nạn, nhưng trong lòng nàng không hề vui sướng.
Bởi vì, nàng đã biết chuyện nàng không nên biết.
...!
Vân Trân kéo thân thể vô lực về phòng.
Nàng vừa thắp nến xong, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng "Meo".
Nàng quay đầu, thấy con mèo đen ngậm chim sẻ trước đó đang ngồi trên bệ cửa sổ, vẻ mặt thảo mãn mà liếm móng vuốt của nó.
Thấy nàng đi qua, mèo đen thưởng cho nàng một cái nhìn, sau đó tiếp tục liếm.
"Đều tại ngươi!"
Nghĩ đến chuyện đêm nay, Vân Trân giận chó đánh mèo, cầm gối ném qua cửa sổ.
"Meo!"
Con mèo linh hoạt tránh đi, nhe răng về phía nàng, sau đó xoay người nhảy xuống cửa sổ, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm mê mang.
...!
Đêm đó, Vân Trân mất ngủ.
Mãi đến khi trời gần sáng, nàng mới chợp mắt được một chút.
Hôm sau lúc làm việc, tinh thần nàng không tốt lắm, mấy lần phạm lỗi.
Cuối cùng, Xuân Miêu thật sự không nhìn được, bảo nàng về phòng nghỉ ngơi.
Thời điểm trở về, nàng đi ngang viện của Triệu Húc..
Danh Sách Chương: