Có điều chỗ xem bệnh của nàng cũng chỉ nói ra nguyên nhân bệnh, kê đơn thuốc.
Còn về bốc thuốc, mọi người vẫn phải đến hiệu thuốc của thị trấn.
Hiệu thuốc kia từng phái người tới mời nàng, hỏi nàng có muốn tới ngồi ở công đường chỗ họ xem bệnh cho người ta không, chỉ là đều bị Vân Trân từ chối.
Nàng làm những việc này chẳng qua để giết thời gian, chứ không phải thật sự muốn dựa vào việc xem bệnh mà kiếm tiền.
Nếu trong lúc giết thời gian có thể dùng y thuật giải quyết phiền toái nhỏ cho bá tánh trong trấn, cũng không uổng phí nàng học y nhiều năm như vậy.
...
Nhoáng cái đã qua hai tháng.
Chờ tin tức bên ngoài truyền đến, Vân Trân phát hiện nàng đã ở thị trấn này hai tháng.
Trong hai tháng này, thế cục bên ngoài sớm đã xảy ra thay đổi long trời lở đất.
"Các ngươi biết gì chưa? Quân đội của triều đình thắng rồi! Không biết đương kim Thánh Thượng đã dùng cách gì, thế mà che giấu được tai mắt của người Cổ Tát, vòng ra phía sau người Cổ Tát.
Thời điểm người Cổ Tát và đại quân triều đình giao chiến, ngài ấy thống lĩnh tướng sĩ dẹp bỏ hang ổ của người Cổ Tát phía sau.
Hang ổ mất, quân đội Cổ Tát rất nhanh cũng tan rã..."
Hôm nay, có khách từ bên ngoài tới, ngồi trong khách điếm, kể về thế cục bên ngoài.
Khi ấy Vân Trân vừa lúc mang hòm thuốc, chuẩn bị bày sạp ngoài cửa.
Thời điểm bước ra khỏi phòng, nàng nghe đến đây.
"Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ sao rồi?" Có người hỏi.
"Bây giờ? Bên ngoài bây giờ sớm đã thái bình." Người kể chuyện uống ngụm trà, nói tiếp, "Thánh Thượng thống lĩnh đại quân triều đình chúng ta đánh cho người Cổ Tát sợ tới tiểu trong quần.
Ha ha ha..."
"Ha ha ha ha..."
"Người Cổ Tát hiện giờ thấy quân đội triều đình chúng ta giống hệt chó nhà có tang, không uy phong nổi!"
"Vậy chúng ta có thể ra ngoài chưa?"
"Đương nhiên ra ngoài được! Có điều chỗ gần người tộc Cổ Tát, tốt nhất các ngươi đừng đi.
Hiện tại Cổ Tát Vương dẫn thuộc hạ của gã trốn vào trong núi, Thánh Thượng đang mang người bao vây, diệt trừ bên kia..."
Vân Trân đứng ở cửa, nghe một lát, rồi mang hồm thuốc chuẩn bị về phòng.
"Thịnh tiểu công tử, hôm nay không ra khám à?" Vừa lúc tiểu nhị đi ngang, hỏi Vân Trân.
Vân Trân lắc đầu: "Trễ chút sẽ ra."
"À, vậy được rồi.
Nếu có người tới tìm ngài, ta bảo người ta lát nữa quay lại." Tiểu nhị nói.
"Ừ, nếu không phải bệnh nặng thì trễ chút hãy tới.
Làm phiền ngươi rồi, tiểu nhị ca."
"Không phiền, không phiền." Tiểu nhị xua tay.
Vân Trân về phòng, buông hòm thuốc xuống.
Thì ra Triệu Húc tới trung tâm Nam Hoang là vì đội quân ẩn nấp ở đây.
Khi ấy nàng đã nghĩ rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến Triệu Húc đường đường là vua một nước lại mạo hiểm tới phía sau tộc Cổ Tát.
Rõ ràng nơi này vô cùng nguy hiểm.
Thì ra là vì cơ hội.
Vậy từ lúc nào hắn nhận được tin từ quân đội bên này? Từ khi nào có kế hoạch đó?
Có phải từ lúc chuẩn bị đàm phán với Cổ Tát Cưu trên sông Xích Thủy, hắn đã an bài mọi việc rồi không?
Nếu thế, vậy ngày ấy nàng nhờ Lý Hổ hỗ trợ giao nhẫn ban chỉ cho Triệu Húc có phải dư thừa rồi không?
Cho dù nàng không đưa nhẫn ban chỉ cho Triệu Húc, Triệu Húc vẫn có cách đúng không?.
Danh Sách Chương: