Mục lục
Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sức khỏe mẫu thân hắn vốn đã yêu, hơn nữa nô lệ chết đả kích tới bà rất lớn.

Chuyển tới huyện Lương Khê không bao lâu, bà liền chết bệnh, để lại Vương Quân Ngọc.
May mà phu phụ Vương gia khi đó vì nhiều năm không có con, muốn nhận nuôi hài tử.
Có người nghĩ tới Vương Quân Ngọc, nên đưa Vương Quân Ngọc tới Vương gia.

Phu phụ Vương gia vừa gặp đứa bé kia đã vô cùng thích.

Cứ như vậy, Vương Quân Ngọc ở lại Vương gia.
...
Đối với mẫu thân và nô lệ, thật ra hắn không có ký ức gì.
Trong lòng hắn, phu phụ Vương gia mới là phụ mẫu của hắn, Vương Kỳ Lân là đệ đệ của hắn.
Hắn cho rằng nửa đời sau của hắn sẽ là giúp Vương gia xử lý việc làm ăn.
Nhưng hắn không ngờ ông trời lại trêu chọc hắn như vậy.

Thương nhân Bát gia bụng dạ khó lường tới tìm hắn, nói rằng hắn có một thân thế bí mật.
Hắn không rõ tại sao Bát gia lại biết được bí mật kia.
Nhưng bí mật kia lại điên đảo hoàn toàn cuộc sống của hắn.
Bá tánh Bắc địa vốn hận người Nhung.
Tuy Vương Quân Ngọc không đến mức như thế, nhưng đối với người Nhung, hắn cũng không có hảo cảm.
Nhưng Bát gia lại nói với hắn, hắn là nhi tử của Nhung Vương, là Thất hoàng tử người Nhung.

Mấy năm trước, nhi tử của Nhung Vương bắt đầu tranh quyền đoạt vị, người chết, kẻ bị thương, tới cuối cùng chỉ còn lại Nhị hoàng tử tàn tật cả đời ngồi trên xe lăn cùng Thập Cửu hoàng tử còn trong tã lót.
Sức khỏe Thập Cửu hoàng tử kia rất yếu, không biết có thể sống sót trưởng thành không.
Lúc này, có người nói với Nhung Vương, nữ nhân Vân Hán Quốc từng được ông ta sủng hạnh nhiều năm trước hoài hài tử của ông ta, trốn khỏi Nhung, sau đó, nữ nhân kia sinh hài tử, hơn nữa còn là nam hài.
Nhung Vương nghe xong, đương nhiên cao hứng, liền sai người giúp mình tìm hài tử về.
Người mật báo với Nhung Vương chính là Bát gia.
Hiện tại, ông ta phụng lệnh Nhung Vương tìm tới Vương Quân Ngọc chính là muốn đưa Vương Quân Ngọc về Nhung.
Nhưng Vương Quân Ngọc từ nhỏ sống ở bắc địa, được người Vương gia nuôi lớn, sao có thể từ bỏ tất cả đang có tới chỗ người Nhung, giúp người Nhung tấn công Vân Hán Quốc?
"Ta cự tuyệt ông ta." Vương Quân Ngọc nói, "Nhưng nếu có thể tìm tới ta, ông ta tất nhiên nắm chắc ta sẽ đồng ý."

"Ông ta dùng người Vương gia uy hiếp ngươi?" Vân Trân hỏi.
Ngoại trừ Vương gia, nàng không nghĩ ra lý do nào khác.
"Đúng vậy, ông ta dùng Vương gia uy hiếp ta." Vương Quân Ngọc cười khổ, "Ta còn có cách gì đâu?"
Ban đầu, hắn cũng ôm ảo tưởng, cho rằng chứng cứ trong tay Bát gia không đủ khiến quan phủ tin tưởng.

Huống chi hắn giúp Vương gia kinh doanh nhiều năm, trong tay ít nhiều cũng có chút quan hệ.
Có điều hắn lại không ngờ Bát gia sẽ trực tiếp ra tay với Vương gia.
"Đầu tiên là xuống tay với việc làm ăn của Vương gia, thấy ta không dao động liền trực tiếp ra tay với phụ thân.

Vân đại phu, ngươi còn nhớ lần trước phụ thân ta và mấy bằng hữu kinh doanh ngọc Tuy Cổ, sau đó lúc trở về bị quân đội giam lại, phụ thân ta thiếu chút mất mạng không?" Vương Quân Ngọc hỏi.
Lần đó?
Nàng nhớ.
Vân Trân gật đầu.
"Lần đó tuy là người của Trấn Bắc quân cố ý làm khó dễ, nhưng mọi chuyện là do Bát gia." Vương Quân Ngọc nói, "Ông ta đang cảnh cáo ta, nếu còn còn không đồng ý, kế tiếp sẽ không đơn giản như vậy.

Ta sợ...!Ta sợ thứ ta sẽ mất là điều ta không thể thừa nhận.

Ví dụ như phụ thân, mẫu thân, còn cả Lân Nhi...".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK