Ngay khi Vân Trân nôn nóng vạn phần, bên ngoài đột nhiên có tiếng đánh nhau.
"Đại nhân, có kẻ xông vào.
" Một người lùn chạy tới bẩm báo Phù Hương nương tử.
"Ai cho ngươi vào!"
Người lùn kia vừa nói xong, Phù Hương nương tử liền tát gã một cái.
Người lùn bay ra, đụng vào vách tường.
"Nghi thức thanh tẩy há cho phép người ngoài gián đoạn?" Phù Hương nương tử trầm giọng.
Dứt lời, ả ta phất tay, ý bảo người bên cạnh đưa người lùn kia ra ngoài.
Oàm.
Bất chợt Chúc Âm trong hồ như bị kích thích, nó lao ra khỏi bồ, bò ra ngoài.
Phanh phanh phanh.
Rầm rầm.
Chúc Âm bò lên, đụng vào vô số đồ đạc.
Đồng thời, Vân Trân cũng lần đầu nhận ra rằng thì ra Chúc Âm trong hồ lớn thế nào! So với đánh giá lúc trước của nàng còn lớn hơn gấp đôi.
"Thần Chúc Âm! Thần Chúc Âm! Dừng lại, dừng lại!"
Phù Hương nương tử không màng tất cả mà đuổi theo Chúc Âm.
Thạch thất chấn động, dưới đất toàn là nước.
Vân Trân nhân cơ hội này, kiểm tra người bị Chúc Âm cắn, phát hiện trên răng của Chúc Âm quả nhiên trúng độc, thiếu nữ vừa bị nó cắt đã bắt đầu sốt.
Vân Trân thấy vậy, vội lấy thuốc trong túi ra, đút từng thiếu nữ đó, đồng thời lấy thuốc khác cho những thiếu nữ chưa bị cắn uống.
Kế tiếp, nàng nôn nóng chờ đợi.
May mà sau khi uống thuốc, chưa đến mười lăm phút, liền có thiếu nữ ôm đầu, chậm rãi tỉnh lại.
Vân Trân mặc kệ họ kinh ngạc thế nào, chỉ nói sơ qua tình hình hiện tại, sau đó dặn dò họ qua thạch thất khi nãy chờ, chăm sóc những thiếu nữ còn đang sốt, chờ nàng thăm dò rõ ràng tình hình bên ngoài rồi quay lại cứu họ.
Sau khi đưa những thiếu nữ mất tích qua thạch thất bên cạnh, Vân Trân nhanh chóng chạy ra ngoài.
Có người xông vào?
Rốt cuộc là người của Triệu Húc?
Hay là Bát sư huynh?
Vân Trân vô cùng nôn nóng.
!
Khi nàng tới một nơi xa lạ, sau lưng đột nhiên có một bàn tay vươn tới bịt miệng nàng, kéo nàng vào sau vách đá bên cạnh.
Vân Trân vừa bị kéo đi, con rắn Chúc Âm kia liền phóng qua chỗ nàng vừa đứng.
Nếu vừa rồi nàng còn đứng ở đó, khẳng định sẽ bị nghiền thành nhân bánh bao.
Chờ Chúc Âm đi rồi, bàn tay phía sau mới buông nàng ta.
Vân Trân lập tức rời khỏi, quay đầu nhìn.
Phía sau cũng là "người quen", chính là nam nhân mặt trắng tên Giang Thiên.
"Ngươi muốn làm gì?" Vân Trân đề phòng.
Giang Thiên lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Vân Trân.
Vân Trân nhìn chằm chằm gã, thấy gã không giống như chơi xấu, lúc này mới nhận lấy ngọc bội.
Sau khi nhận ngọc bội, nàng kinh ngạc hỏi: "Người cầm đèn? Ngươi là người cầm đèn?"
Giang Thiên gật đầu.
Đây là tín vật của người cầm đèn U Minh giáo.
Giang Thiên là người cầm đèn.
Nhưng người cầm đèn sao lại biến thành nam nhân mặt trắng?
Trong bụng Vân Trân đầy nghi vấn.
"Ngươi có biết bọn họ ở đâu không?" Vân Trân hỏi.
Giang Thiên gật đầu, xoay người rẽ sang hướng bên cạnh.
Vân Trân không hề do dự, lập tức đi theo.
!
Đi không bao lâu, Giang Thiên đột nhiên dừng lại, chỉ chỉ phía trước.
Vân Trân báo vào vách đá, cẩn thận bò lên trên.
Sau khi nàng bò lên, vừa đi xuống liền thấy Triệu Húc bị nhốt ở đó.
Đi rồi không bao lâu, giang thiên đột nhiên dừng lại, triều nàng chỉ chỉ phía trước.
Vân Trân bám vào vách đá, tiểu tâm mà bò lên trên đi.
Đương nàng bò lên trên đi sau, đi xuống vừa thấy, liền nhìn đến Triệu Húc bị nhốt ở.
.
Danh Sách Chương: