"Đúng vậy, chính ta cũng không ngờ tới." Vân Trân ngồi xuống đối diện Triệu Ngọc Nhung, "Nếu có thể, ta cũng không muốn tới nơi này.
Nhưng hết cách rồi, có một số việc không hỏi rõ ràng, ta sẽ không cam lòng."
"Vậy sao? Chuyện gì?" Triệu Ngọc Nhung cười hỏi.
"Công chúa đã từng nghe nói tới loại độc tên Nhất Nhật Thốt chưa?" Vân Trân hỏi.
"Đó là thứ gì? Là sau khi uống vào, sau một ngày sẽ chết sao?" Triệu Ngọc Nhung mở to hai mắt, nghi hoặc nhìn Vân Trân.
"Không phải một ngày, mà là không đến nửa canh giờ.
Nói chung là người trúng độc, sau nửa nén hương sẽ lập tức mất mạng.
Tháng năm, trên hôn lễ của Thanh Hiếu huyện chúa và Chiến Sơn Hà tướng quân, Thanh Hiếu huyện chúa bị người ta độc sát, thứ tên hung thủ dùng chính là Nhất Nhật Thốt."
"À, ta không biết.
Ta sao có thể nghe nói tới độc dược này?" Triệu Ngọc Nhung nói.
"Nhưng chỗ ta lại có chứng cứ mấy tháng trước công chúa tới Thính Vũ Hiên trên giang hồ mua Nhất Nhật Thốt."
"Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì? Còn nữa, ngươi nói có chứng cứ? Chứng cứ là gì? Ta thật sự không rõ."
"Lam Điệp Hương." Đột nhiên Vân Trân duỗi người ra trước, ngửi ngửi, sau đó ngồi trở lại, nhìn Triệu Ngọc Nhung, "Huân hương trên y phục của công chúa là Lam Điệp Hương đúng không?"
"Không sai." Triệu Ngọc Nhung gật đầu, "Đây là Lam Điệp Hương phiên bang tiến công, phụ hoàng ban thưởng cho vài người trong cung.
Ta rất thích mùi hương này, cho nên thường xuyên dùng.
Chẳng lẽ Lam Điệp Hương này có vấn đề gì? Vân phi chỉ dựa vào Lam Điệp Hương đã định tội ta?"
Nói xong, không đợi Vân Trân trả lời, Triệu Ngọc Nhung khẽ cười.
Giống như Vân Trân đang nói chuyện gì nực cười, chọc nàng ta phải cười rộ lên.
"Người mấy tháng trước tới Thính Vũ Hiên mua Nhất Nhật Thốt dùng Lam Điệp Hương này.
"Thì sao?" Triệu Ngọc Nhung buông tay, "Chẳng lẽ chỉ dựa vào chi tiết này mà định tội ta? Trong cung người dùng Lam Điệp Hương không chỉ có ta, chẳng lẽ ngươi muốn dựa vào điểm này, đến trước mặt phủ hoàng, nói ta là thủ phạm giết Thanh Hiếu huyện chúa?"
"Đúng vậy, chi tiết này không thể trị tội ngươi.
Nhưng trong tay ta còn có chứng cứ khác.
Người đang làm, trời đang xem, ngươi cảm thấy mình làm chuyện xấu, bản thân đến cuối cùng có thể được chết già à?"
"Ha ha ha ha...!Hay cho câu người đang làm, trời đang nhìn! Ý ngươi là ta làm chuyện xấu, sớm muộn gì cũng có ngày gặp báo ứng sao? Nhưng chắc ngươi đã quên, nếu ta xảy ra chuyện, ngươi cũng chẳng được lợi gì! Ngươi biết bí mật kia, ngươi cũng là đồng lõa! Nếu ngươi thật sự ép ta tới đường cùng, vậy đừng trách ta kéo ngươi cùng xuống địa ngục!"
Triệu Ngọc Nhung nói xong, trong phòng an tĩnh lại.
Vân Trân bình tĩnh nhìn nàng ta.
"Được thôi." Nàng nói, "Ta thật muốn xem đến cuối cùng, người xuống địa ngục rốt cuộc là ngươi hay ta!"
...
Vân Trân rời khỏi Ngọc Nhung Cung.
Nàng đứng dưới hành lang nhìn bầu trời nơi xa.
Tử Thị, ngươi yên tâm, ta sẽ báo thù cho ngươi.
Danh Sách Chương: