Vân Trân vừa tới gần Vân Thủy Cung đã thấy có cung nhân vội vội vàng vàng chạy về phía nàng.
"Vân phi nương nương, người về rồi." Cung nhân hành lễ, "Bệ hạ đang ở Vân Thủy Cung, đã đợi một lúc rồi."
"Ngươi nói cái gì?" Vân Trân kinh ngạc.
"Hồi nương nương, nô tỳ nói đêm nay bệ hạ sẽ nghỉ lại ở Vân Thủy Cung." Cung nhân trả lời.
Vân Thủy Cung?
Vân Trân sửng sốt.
Khi nãy lúc ngắm pháo hoa, Thích Hoán Vân mời Triệu Húc đêm nay tới cung của nàng ta ngắm hoa, không phải Triệu Húc không từ chối sao? Sao mới chớp mắt đã tới Vân Thủy Cung của nàng?
"Nương nương mau đi đi, bệ hạ đã đợi một lúc rồi." Cung nhân thấy nàng đứng yên một chỗ, hẳn vì quá vui mừng, nên cười khuyên nhủ.
Vân Trân hoàn hồn, nhìn cung nhân kia, nhấc chân đi về phía Vân Thủy Cung.
Rất nhanh, nàng đã nhìn thấy Nguyên Bảo đứng ngoài hành lang chủ điện Vân Thủy Cung.
"Vân phi nương nương đã về." Nguyên Bảo nhìn thấy nàng, vội đi tới hành lễ.
Hành lễ xong, Nguyên Bảo lại nói, "Nương nương, bệ hạ tới.
Đêm nay bệ hạ sẽ nghỉ ngơi ở Vân Thủy Cung của nương nương.
Nương nương chỉ cần vào trong, những việc còn lại cứ giao cho bọn nô tài là được."
Vân Trân gật đầu, sau đó vào trong.
Rất nhanh, nàng đã nhìn thấy Triệu Húc.
Triệu Húc cũng thấy nàng.
Hắn phất tay với cung nhân hầu hạ bên cạnh, bọn họ liền lui xuống.
"Thần thiếp gặp qua bệ hạ." Vân Trân đi đến trước mặt Triệu Húc, hành lễ.
Triệu Húc đứng trước bình phong, cứ nhìn bình phong như vậy, không biết đang nghĩ gì.
Nàng nói hết câu, hắn cũng không cho nàng miễn lễ, vẫn nhìn bình phong.
Qua một lát, thấy hắn không lên tiếng, Vân Trân tự đứng dậy.
"Ai cho nàng đứng lên?" Ngay lúc này, giọng của Triệu Húc truyền tới.
"Thần thiếp cho rằng bệ hạ ngầm đồng ý." Vân Trân trả lời, "Nếu bệ hạ không cho phép, vậy thần thiếp lại hành lễ với bệ hạ là được."
Nói xong, Vân Trân lại hành lễ với Triệu Húc.
"Nàng..." Triệu Húc quay đầu, trừng mắt.
Có điều, Vân Trân không hề vì sắc mặt khó coi của hắn mà dừng lại.
Nàng hành lễ, sau đó ngẩng đầu nhìn Triệu Húc: "Vậy xin hỏi bệ hạ, bây giờ thần thiếp có thể đứng lên chưa?"
"Hừ!" Triệu Húc hừ lạnh một tiếng, "Xem ra nàng phải chọc trẫm mất hứng mới được."
"Đêm nay là trừ tịch, thần thiếp sao có thể làm thế? Chỉ là thần thiếp không biết tối nay sao bệ hạ lại đến đây.
Không phải bệ hạ nên ở cung của Hoán Phi sao?"
"Nàng hiện tại rất thích đẩy trẫm cho nữ nhân khác nhỉ?" Triệu Húc nâng tay nắm lấy cằm nàng, "Nàng gấp gáp hi vọng trẫm đi tìm nữ nhân khác vậy sao?"
"Nữ nhân khác gì? Thần thiếp nghe không hiểu." Vân Trân muốn thoát khỏi tay Triệu Húc, nhưng Triệu Húc dùng sức, nàng căn bản không thể thoát được, chỉ có thể tiếp tục để hắn nắm cằm, "Thần thiếp chỉ biết bệ hạ là quân, phi tần trong hậu cung đều là nữ nhân của bệ hạ.
Bởi vậy, lời bệ hạ vừa nói từ đâu mà ra? Thần thiếp thật sự không hiểu."
"Nàng không hiểu?" Triệu Húc buông tay, cười lạnh, "Trẫm nhìn ra được nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Bằng không, nàng đã không lấy ra vật như thế để có lệ với trẫm!".
Danh Sách Chương: