Hoàng đế cầm mật thư trong tay ném đến trước mặt Triệu Húc.
"Đây là mật thư ba ngày trước có người đưa cho trẫm.
Con cầm lên, đọc cho kỹ đi."
"Vâng." Triệu Húc khom người, duỗi tay nhặt mật thư lên.
Hắn mở mật thư ra, đọc qua nội dung một lần.
Hoàng đế hỏi hắn: "Con có gì muốn giải thích với trẫm không?"
Triệu Húc cúi đầu, nắm chặt mật thư trong tay.
Hoàng đế thấy vậy, híp mắt.
"Xem ra những gì mật thư viết, tất cả đều là sự thật!" Hoàng đế lạnh giọng, "Nữ nhân kia căn bản không phải nữ nhi quận thủ Lẫm Châu gì hết, mà là nô tịch thân phận đê tiện mà thôi! Thân là nô tịch cũng dám giả mạo quan quyết, đúng là to gan lớn mật, tội không thể tha! Phạm tội khi quân này, cho dù tru di cửu tộc cũng không quá!"
"Phụ hoàng bớt giận." Triệu Húc quỳ xuống, "Nàng ấy làm như vậy cũng vì có nỗi khổ."
"Nỗi khổ? Hay cho một câu nỗi khổ!" Hoàng đế chỉ vào hắn, quát lớn, "Con biết rõ thân phận của nàng, lại còn thay nàng gạt trẫm, đúng là gạt trẫm vất vả đấy! Nếu nàng có tội, vậy con cũng có tội! Hiện tại, không chỉ không biết sai, ngược lại còn giấu giếm thay nàng, con, con thật sự khiến trẫm quá thất vọng!"
"Phụ hoàng..." Triệu Húc ngẩng đầu nhìn hoàng đế, khẩn cầu, "Nàng dùng thân phận nữ nhi quận thủ Lẫm Châu tiến cung vốn không phải ý của nàng ấy, trong chuyện này còn có ẩn tình khác, xin..."
"Câm miệng! Con câm miệng cho trẫm!" Hoàng đế ngắt lời hắn.
Trong cung điện an tĩnh lại.
An tĩnh đến mức tiếng nhịp tim đập phá lệ rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, hoàng đế lần nữa lên tiếng.
Lần này, sắc mặt ông ta mang vẻ ngoan tuyệt quyết không thoái nhượng.
"Hiện giờ, trẫm cho con hai con đường." Hoàng đế nhìn hắn chằm chằm, "Nàng và long ỷ phía sau trẫm, con chỉ có thể chọn một!"
Cái gì?
Hoàng đế vừa dứt lời, Triệu Húc liền mở to hai mắt, không dám tin mà nhìn ông ta.
Chuyện giang sơn xã tắc quan trọng như vậy há có thể như "trò đùa"?
Nhưng ánh mắt của hoàng đế lại đang nói với hắn, ông ta đang nghiêm túc, không hề đũa giỡn.
"Chọn nàng, con mất đi vị trí phía sau trẫm; lựa chọn vị trí phía sau trẫm, vậy con phải tự tay giết nàng." Hoàng đế chậm rãi đi xuống, vỗ vai Triệu Húc, "Húc Nhi, con đừng trách phụ hoàng ép con làm thế, cũng đừng trách phụ hoàng tàn nhẫn với con.
Phụ hoàng làm như vậy hoàn toàn là vì tốt cho con.
Trong mấy huynh đệ các con, ngày thường tuy rằng người phụ hoàng thích nhất là Tứ hoàng huynh của con, nhưng nếu xét đến tương lai, người được chọn ngồi vào vị trí này, người phụ hoàng chọn vẫn luôn là con.
Làm bậc đế vương, nhi nữ tình trường là tối kỵ! Tương lai nếu con muốn kế thừa đại thống, tuyệt đối không thể phạm vào chuyện ai cũng có thể phạm.
Chỉ có tự tay giết nàng, con mới không còn nhược điểm, mới có thể đi đến cuối cùng!"
Con đường đế vương, xưa nay đều cô độc.
Con không thể có được thứ con thích.
Phàm là thứ con thích, người con để ý, cuối cùng đều sẽ trở thành nhược điểm của con.
Cho nên Húc Nhi à...!
Con đừng làm phụ hoàng thất vọng.
Hoàng đế nói xong, tay chắp sau lưng, từ trên cao nhìn xuống Triệu Húc, chờ hắn trả lời..
Danh Sách Chương: