"Phong cảnh Thanh Phong Quan này quả thật như Minh Cẩn nói, không tệ." Lúc này, có giọng nam sang sảng vang lên.
"Đúng thế, không khí tươi mát, cảnh sắc u tĩnh..."
"Xem ra chuyến đi này của chúng ta khẳng định sẽ có thu hoạch..."
...!
Có nhóm người dọc theo đường núi vừa cười vừa nói.
Nghiễm nhiên, chính là đoàn người Liễu Minh Cẩn, Lưu Vân Bạch.
Bọn họ vốn dĩ hẹn ngày mai, nhưng ngày có mai có người có cuộc hẹn khác, cho nên tới đây trước một ngày.
Hiện tại, đoàn người mang tâm tình không tệ lên núi.
Triệu Húc mặc áo choàng đi sau cùng.
Phong cảnh gần Thanh Phong Quan quả thật không tồi.
Cả đoạn đường này, tâm trạng Triệu Húc cũng tốt lên không ít.
Trước đó, thời điểm biết Thượng Thanh biệt trang ở gần đây, Triệu Húc còn nghĩ xem có nên tới đó hay không.
Có điều nghĩ tới ước định với Tô trắc phi, hắn đành dẹp bỏ ý niệm này.
Ngày ấy, từ chỗ Nguyên Bảo biết được Vân Trân bị đưa tới Thượng Thanh biệt trang, hắn vốn định đi tìm Tô trắc phi hỏi cho rõ ràng, nhưng lại bị Tô Thanh Loan đột nhiên xuất hiện trì hoãn.
Ngày kế, Tô Thanh Loan khởi hành về Giang Nam.
Chờ nàng ta đi rồi, Triệu Húc liền đi tìm Tô trắc phi, nói rõ mọi chuyện.
Tô trắc phi nghe xong, nhàn nhạt liếc nhìn hắn, nói với hắn, đưa Vân Trân tới Thượng Thanh biệt trang là vì nhiệm vụ, hơn nữa còn nhắc nhở hắn ước định trước kia.
Nếu Triệu Húc trong lúc này lén lút đi gặp nàng, vậy thì đừng trách bà ta khiến Vân Trân chịu khổ.
Lời cảnh cáo của Tô trắc phi như thanh kiếm treo trên đỉnh đầu, bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi xuống khiến Triệu Húc không thể không để ý.
Hắn đành đè nén nỗi khổ tương tư trong lòng, không đi gặp Vân Trân.
Cũng chỉ trách hắn, hiện giờ không đủ thực lực, mới không thể giữ được người mình thích ở bên cạnh mình.
Mãi đến lúc này, hắn mới hiểu, cái gì là "Cả đời chưa biết tương tư, mới có thể tương tư, liền bị tương tư hại".
...!
Đoàn người vừa nói vừa cười tới Thanh Phong Quan.
Niên Sanh vốn nằm ngủ trên cây, kết quả bị bọn họ đánh thức.
Hắn buông tay che trán, ngồi dậy, nhìn người tới gần, ánh mắt xẹt qua một tia bất mãn vì bị quấy rầy.
"Nè, tiểu tử! Phía trước là Thanh Phong Quan đúng không?"
Đúng lúc này, trong nhóm người Liễu Minh Cẩn có người phát hiện Niên Sanh ngồi trên cây, thấy y phục hắn cũ nát, dáng người gầy guộc, cho rằng hắn là hạ nhân ở Thanh Phong Quan, liền lớn tiếng gọi.
Người nọ nói xong, những người khác cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Niên Sanh.
Niên Sanh vốn vì bị đánh thức mà không vui, hiện tại bị kẻ bên dưới hỏi chuyện không chút khách khí, tâm trạng càng khó chịu.
Hắn đứng dậy, bám vào cành cây, linh hoạt lắc lư mấy cái, nhảy lên, liền biến mất trong rừng cây.
Tốc độ cực nhanh, người bên dưới căn bản không kịp có phản ứng.
"A, hắn...!Hắn đây là...!Tính cách đúng là khó ưa!" Người vừa dò hỏi mất mặt, xấu hổ mắng.
Liễu Minh Cẩn mở quạt xếp trong tay, cười nói: "Ta ngược lại cảm thấy, rất thú vị."
"Liễu Nhị, tên quái thai nhà ngươi!" Kẻ nọ mắng.
Liễu Minh Cẩn quay đầu, cười như không cười nhìn gã.
Những người khác thấy vậy, vội hòa giải.
Lúc này, Lưu Vân Bạch một bộ hồng y đứng trong đám người đột nhiên lên tiếng: "Ta cũng cảm thấy rất thú vị.".
Danh Sách Chương: