Thời điểm Vân Trân từ Hồi Xuân đường trở về, trời đã sắp tối.
Bích Diên và nàng tách ra ở cửa, đến viện của Tô trắc phi.
Vân Trân xoa xoa cái cổ cứng đờ của mình, đi về phòng.
Xem ra Tô trắc phi đã an bài đúng.
Thân phận nha hoàn quét rác quả thật không chói mắt, cũng sẽ không khiến người khác chú ý, chẳng qua...!
Khi Vân Trân nhìn cái sân đầy lá khô, không khỏi thở dài.
Chẳng qua, lại dễ khiến người khác tới bắt nạt.
Vân Trân xoa cung mày.
Nàng đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy bị trêu cợt rồi!
Có lẽ, nàng nên mở lời với Bích Diên.
Vân Trân lắc đầu, thuần thục lấy chổi cùng sọt trong phòng chứa công cụ, quét dọn lá khô trong sân, chuẩn bị mang đi xử lý.
Ngay thời điểm nàng định ôm sọt đi, đột nhiên có một bàn tay từ phía trước vươn tới, thoải mái giật lấy cái sọt trước mặt nàng.
Vân Trân ngây ra một lúc, ngẩng đầu.
"Thiếu gia?"
Nhìn người trước mặt, Vân Trân kinh ngạc mở to hai mắt.
Triệu Húc hai tay cầm sót, mặt không cảm xúc nhìn nàng, hỏi: "Đem đi đâu?"
Vân Trân chỉ chỉ phòng chất củi bên cạnh.
Triệu Húc nâng bước đi về phía đó.
"A?" Thấy hắn đi, Vân Trân mới hoàn hồn, vội cản hắn, "Thiếu gia, ngài sao có thể làm loại chuyện này? Vẫn là để nô tỳ làm đi?"
Nói rồi, nàng liền bắt lấy tay Triệu Húc.
"Buông ra!"
Mặt Triệu Húc cứng đờ.
Vân Trân sửng sốt, buông tay.
Triệu Húc nỗ lực thẳng cằm, chỉ cảm thấy nơi vừa bị Vân Trân chạm tới tê rần rần.
Khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.
Nhưng mới nhếch được một nửa, hắn lại nhớ tới mình còn đang ở cùng Vân Trân, không thể cười, không thể cao hứng, không thể tha cho nàng như vậy.
Vì thế, hắn cố gắng kìm nén tâm tình sắp bay lên.
"Thiếu gia?"
Vân Trân đương nhiên không biết hắn đang nghĩ gì, thấy sắc mặt của hắn đổi tới đổi lui, trong lòng lo lắng, không nhịn được mà hỏi ra tiếng.
"Hừ!"
Kết quả, Triệu Húc lại hừ lạnh một tiếng, không thèm quay đầu mà đi về phía phòng chất củi.
Để lại Vân Trân đứng yên tại chỗ, trong đầu hiện lên vô số phỏng đoán.
Hắn đang tức giận?
Nhưng hắn rõ ràng đang giúp nàng mà!
Không tức giận, vì sao sắc mặt lại khó coi như vậy?
Còn hừ lạnh?
Rốt cuộc có ý gì?
Vân Trân rối rắm.
Quả nhiên, nàng vẫn không thể hiểu thiếu niên tuổi dậy thì.
...!
Triệu Húc đổ lá khô xong, mang cái sọt trở về.
Lần này, Vân Trân không dám để hắn lại hỗ trợ, vội nhận lấy cái sọt, để lại vị trí cũ.
Nhìn nàng tay chân lanh lẹ, bộ dáng kinh sợ, Triệu Húc bất mãn.
Trước kia rõ ràng không phải như thế.
"Đa tạ thiếu gia."
Vân Trân rất nhanh đã quay lại, cảm tạ Triệu Húc.
Triệu Húc trầm mặc, nhìn nàng chằm chằm.
Vân Trân không chờ đến câu trả lời, ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn đang nhìn mình tới ngây ngốc.
Thấy nàng nhìn qua, Triệu Húc vội ho khan mấy tiếng, dời mắt đi.
Sau đó, có lẽ cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, hắn hắng giọng một cái, xụ mặt quay lại.
"Khụ khụ!" Hắn ho hai tiếng, ý đồ dời lực chú ý, hỏi, "Lá cây ở cửa khi nãy là chuyện thế nào?"
"Có lẽ bị gió thổi từ trên cây xuống." Vân Trân ngoan ngoãn trả lời.
"Từ trên cây xuống?" Triệu Húc giơ tay chỉ lên đỉnh đầu, "Xung quanh nơi này có cây?"
"Hả..." Vân Trân sửng sốt, phát hiện lý do này quả thật hơi gượng ép, "Có lẽ là..."
"Ngươi đừng tìm lý do nữa." Triệu Húc cắt ngang, "Có phải là những nha hoàn mới tới không?".
Danh Sách Chương: