"A." Phúc Hiếu công công đỡ nàng lên giường, thở dài: "Ta nói ngươi nghe, hà tất phải cố chấp như thế? Tuy rằng ta không biết vì sao ngươi không muốn vào hậu cung, trở thành hậu phi của bệ hạ, nhưng có câu này ta không thể không nói, tuy tính tình bệ hạ có lúc không tốt, nhưng ta nhìn ra được bệ hạ thật lòng với ngươi, nếu không cũng đã không..."
"Khụ khụ...!Đa tạ công công quan tâm, chỉ là..." Vân Trân lắc đầu, "Ngài cũng thấy rồi đấy, thân thể này của nô tỳ thật sự là...!Bệ hạ hậu ái, chỉ sợ không có phúc để nhận...!Nô tỳ hiện tại chỉ muốn xuất cung, đi tìm phụ mẫu thân sinh của mình...!Nhân lúc còn thời gian, hiếu thuận với họ..."
Đây chỉ là cái cớ của Vân Trân.
Có điều thân thể nầy quả thật vẫn có phụ mẫu.
Lúc trước từ Nam Hoang trở về kinh thành, Mặc Nhiễm kể nàng nghe chuyện của tỷ tỷ Triều Ca, nàng đã muốn tìm hiểu một chút về phụ mẫu thân sinh của thân thể này.
Nàng khi ấy không phải vì muốn tương nhận với "phụ mẫu", chỉ là muốn xem phụ mẫu của nguyên thân là người thế nào, liệu có mang tới phiền phức cho nàng hay không?
Tuy rằng là phụ mẫu thân sinh của thân thể này, nhưng dù sao trong quá khứ, bọn họ đã tự tay bán nữ nhi của mình cho Ninh Vương phủ.
Một tờ khế ước, bán người nhận tiền, mọi người không còn liên quan đến nhau nữa.
Cho dù phụ mẫu của nguyên thân muốn gây chuyện, vậy tờ khế ước bán mình cũng chống đỡ được.
Ngoại trừ việc này còn có lý do chính là nàng liệu có bị lộ tẩy hay không, dù sao nàng cũng không phải Trân Nhi thật sự.
Chờ nàng hỏi thăm được, mới biết phụ mẫu của nguyên thân sau khi bán nàng cho Ninh Vương phủ đã rời khỏi kinh thành, còn về vấn đề bọn họ đi đâu, không ai biết.
Sau khi biết được, Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.
Hiện giờ, trời xui đất khiến trở thành cái cớ để nàng qua loa lấy lệ với Phúc Hiếu công công.
"A." Phúc Hiếu công công nghe xong, thở dài.
Gã biết loại chuyện này không miễn cưỡng được, cho nên chỉ dặn dò Vân Trân dưỡng bệnh cho tốt.
"Công công, nô tỳ còn có một việc muốn nhờ ngài, cầu xin ngài nhất định phải đồng ý." Trước khi Phúc Hiếu công công đi, Vân Trân nói.
"Chuyện gì? Ngươi nói đi."
Vân Trân ngồi dậy, trịnh trọng hành lễ với gã: "Nô tỳ muốn cầu xin công công tạm thời đừng để Lục điện hạ biết tình hình sức khỏe của nô tỳ."
"Việc này..."
"Xin công công thành toàn."
...
Cuối cùng, Phúc Hiếu công công đồng ý với nàng.
Phúc Hiếu công công đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Trân.
Nàng ngồi xuống giường, cười yếu ớt.
Hôm ấy ở Hàm Phúc Cung, ít nhiều nhờ Triệu Húc.
Sau này khi Tử Thị tới thăm nàng mới biết được ngọn nguồn sự việc.
Thì ra sau khi bị người của Liễu Thục Phi đưa đi, Triệu Húc là người đầu tiên biết tin, lúc đó mới vừa hạ triều, hoàng đế bị chuyện ở phương Nam vướng chân.
Triệu Húc vội phái người đi nhờ Tử Thị tới Hàm Thục Cung một chuyến, kéo dài thời gian bên chỗ Liễu Thục Phi, chờ hắn tới.
Hắn canh giữ ngoài điện, đại thần vừa từ bên trong đi ra, hắn liền chạy vào.
Truyện Đoản Văn
May mà cuối cùng hắn tìm được hoàng đế.
Nếu không, hậu quả không dám tưởng tượng.
"Trước sau vẫn liên lụy tới hắn." Vân Trân nhỏ giọng.
Chỉ là lần này, người muốn hại nàng là Liễu Thục Phi.
Hiện tại Liễu Thục Phi bị cấm túc, cung nhân bên cạnh thay đổi toàn bộ, không có ý chỉ của hoàng đế, không cho phép bước ra Hàm Thục Cung một bước, cũng không cho ai vào thăm, tương đương với giam lỏng.
Triệu Húc giúp nàng như vậy, chỉ sợ Liễu gia sẽ không để yên!
Danh Sách Chương: