Long Ngâm đang công thành, nơi tấn công chính là Nham Biên thành.
Hiện tại thống lĩnh Long Ngâm là Chiến Sơn Hà.
Ngay nửa ngày trước, tướng lĩnh đầu hàng người Nhung cuối cùng đã lộ mặt, giam lỏng Trấn Bắc Hầu, đồng thời chém giết tướng lĩnh Trấn Bắc quân phản kháng ông ta.
Nham Biên thành bị ông ta chiếm lĩnh.
Thời điểm Chiến Sơn Hà cùng Vân Trân thống lĩnh Long Ngâm tới, Nham Biên thành đã bị người Nhung chiếm lĩnh.
Hiện giờ, Chiến Sơn Hà nhân lúc chúng vừa chiếm Nham Biên thành, chưa kịp thở dốc, phát động tất công chiếm lại thành trị.
Vân Trân và Tử Thị theo sau Long Ngâm quân, có người bảo vệ.
Trên người các nàng mặc áo giáp binh lính.
Sở dĩ hai người đi theo là vì sức khỏe của Chiến Sơn Hà còn chưa hoàn toàn hồi phục.
Vân Trân là đại phu của gã, cần kịp thời biết rõ tình hình sức khỏe của gã.
Về phương diện khác, chiến sự nổi lên, để các nàng ở lại cũng không phải cách làm an toàn, còn không bằng đưa các nàng đi theo.
"Giết!"
"Lên!"
Hai canh giờ sau, Chiến Sơn Hà cuối cùng cũng thống lĩnh Long Ngâm quân lấy lại Nham Biên thành.
Người Nhung trong Nham Biên thành sớm đã hỗn loạn.
Tướng sĩ Trấn Bắc quân bị tạm giam cũng nhân lúc này chạy ra, tấn công người Nhung.
Không bao lâu, người Nhung còn lại đã bị ép tới phủ của thành chủ.
Tướng sĩ của Long Ngâm quân và Trấn Bắc quân bao vây thành chủ phủ.
"Chiến tướng quân, hầu gia còn bị nhốt bên trong." Có người tới bẩm báo với Chiến Sơn Hà, "Hầu gia bị trọng thương, hiện tại sợ rằng đang rất nguy hiểm."
Chiến Sơn Hà nhíu mày.
Lúc này, Vân Trân và Tử Thị cũng cưỡi ngựa tới phía sau Chiến Sơn Hà.
Đột nhiên, các nàng nhìn thấy người Nhung trốn vào thành chủ phủ đưa một người ra.
"Hình như Trấn Bắc Hầu bị bắt làm con tin." Tử Thị nói.
Tử Thị nheo mắt, cũng thấy rõ gương mặt người nọ.
Tính ra, Trấn Bắc Hầu hiện giờ cùng Trấn Bắc Hầu trong trí nhớ của Vân Trân có khác biệt rất lớn.
Nếu không phải Tử Thị nhắc nhở, e rằng nàng phải nhìn thêm một lúc mới có thể nhận ra người đó là Trấn Bắc Hầu.
"Hầu gia."
"Là hầu gia!"
"Mã Giang, ngươi mau thả hầu gia ra!"
"Mã Giang, ngày thường hầu gia đối đãi với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại phản bội chúng ta?"
Trấn Bắc Hầu vừa xuất hiện, Trấn Bắc quân trước kia bắt đầu hỗn loạn.
Chiến Sơn Hà ngồi trên lưng ngựa, tay nắm chặt cương, nhìn chằm chằm nam tử trung niên bắt giữ Trấn Bắc Hầu, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Mã Giang." Chiến Sơn Hà lên tiếng.
"Chiến tướng quân." Mã Giang cười nói, "Không ngờ ngươi lại sống sót, hơn nữa còn tìm được binh phù đưa Long Ngâm tới."
"Chính nghĩa luôn có ông trời phù hộ." Chiến Sơn Hà nhàn nhạt nói, "Hiện giờ, ngươi đã không còn đường lui nữa rồi.
Ta khuyên ngươi, lập tức giơ tay chịu trói, thả nghĩa phụ ta ra, miễn cho tạo thêm thương vong vô ích."
"Thả ra?" Mã Giang cười ha ha, "Ngươi cho rằng với tình cảnh của ta lúc này, ta sẽ thả ông ta ra sao?" Nói tới đây, Mã Giang kề đao lên cổ Trấn Bắc Hầu, uy hiếp Chiến Sơn Hà cùng Trấn Bắc quân trước mắt, "Lập tức chuẩn bị ngựa, thả ta đi.
Chờ chúng ta chạy xa mười dặm, ta đương nhiên sẽ thả ông ta.
Nếu không, các ngươi cứ chờ nhặt xác ông ta đi!".
Danh Sách Chương: