"Minh Nhẫn đang có việc quan trọng, những đại tướng khác dưới trướng của bản hầu cũng đều có nhiệm vụ." Trấn Bắc Hầu nhìn Triệu Húc, nói, "Mà viện binh ở kinh thành không biết khi nào sẽ tới.
Bản hầu đi rồi, Hỏa Diễm thành sẽ không còn ai trấn thủ.
Hiện tại, bản hầu muốn phó thác Hỏa Diễm thành cho vương gia, hi vọng vương gia có thể đồng ý."
Dứt lời, Trấn Bắc Hầu nhìn Triệu Húc chằm chằm, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu.
"Hầu gia yên tâm giao Hỏa Diễm thành cho bổn vương sao?" Triệu Húc hỏi.
"Bản hầu tin vương gia."
"Vậy được." Triệu Húc gật đầu, "Bổn vương chắc chắn sẽ không phụ gửi gắp! Bổn vương còn, Hỏa Diễm thành còn."
"Tạ vương gia thành toàn."
Đây là lần đầu tiên Trấn Bắc Hầu hành đại lễ với Triệu Húc.
Triệu Húc không né tránh, vì hắn biết, một lạy này của Trấn Bắc Hầu không phải vì chính ông ta, mà là vì cả tòa thành này!
Trấn Bắc Hầu giao chức trách bảo vệ Hỏa Diễm thành cho hắn.
Triệu Húc chỉ là một vương gia được phái tới Quán Châu, tới Quán Châu rồi, đồng nghĩa với việc bị đá ra khỏi trung tâm quyền lực của Vân Hán Quốc.
Hắn hiện giờ coi như không quyền không thế, mà lúc này chiến sự đã rất căng thẳng, Nham Biên thành bị người Nhung công phá, một khi Trấn Bắc Hầu không cứu được thế cục, Bắc địa rất có khả năng sẽ trở thành địa ngục trần gian.
Triệu Húc là vương gia không quyền không thế, cho dù hắn có bỏ chạy cũng không ai dám nói hắn cái gì.
Nhưng một khi đồng ý thỉnh cầu của Trấn Bắc Hầu, hắn nhất định phải cùng sống cùng chết với Hỏa Diễm thành.
Đây là giao phó sống chết.
Cho nên, hắn nhận được một lạy này của Trấn Bắc Hầu.
...
Rời khỏi tướng quân phủ, sắc mặt Triệu Húc nặng nề tâm sự.
Về nơi ở, chuyện đầu tiên hắn làm không phải sốt ruột điều động nhân thủ tới phòng nghị sự, mà là tới phòng Vân Trân.
Cốc cốc cốc.
Dù trước đó vội vàng thế nào, tới ngoài phòng Vân Trân, hắn cũng đè nén tất cả nôn nóng, ép bản thân bình tĩnh lại.
Thời điểm Triệu Húc đẩy cửa đi vào, Vân Trân đang ngồi xe lăn dựa bên bệ cửa sổ.
Từ hôm nàng tỉnh lại, nàng bảo Ám Ngũ tìm giúp nàng xe lăn.
Triệu Húc vừa vào, Vân Trân liền nhìn hắn.
"Thương thế của nàng sao rồi?" Triệu Húc chỉ nhìn nàng một cái, rồi lại vội dời mắt đi.
"Vẫn ổn, đang trong quá trình hồi phục."
"Nếu lên đường liệu có khiến vết thương nặng hơn không?" Triệu Húc lại hỏi.
"Lên đường bình thường sẽ không có ảnh hưởng quá lớn." Vân Trân trả lời.
Triệu Húc nghe vậy, thở phào.
"Hiện tại ta lập tức phái người thu dọn đồ đạc cho nàng, Ám Ngũ sẽ đưa nàng tới Toại Châu trước, hội hợp với A Linh.
Có chuyện gì, chờ nàng tới Toại Châu rồi nói."
Dứt lời, hắn liền muốn rời đi.
"Vậy còn chàng? Chàng không đi cùng thiếp sao?" Vân Trân hỏi.
Triệu Húc dừng bước, nhưng hắn không xoay người.
"Ta còn chút việc ở Hỏa Diễm thành.
Nàng đi cùng Ám Ngũ trước đi, chờ ta xử lý xong chuyện bên này sẽ tới Toại Châu đón nàng và A Linh."
Nói xong, giống như sợ Vân Trân hỏi tiếp, hắn căn bản không cho nàng thời gian, trực tiếp nâng bước ra ngoài.
Vân Trân ngồi trước cửa sổ nhìn theo bóng dáng hắn, trong hấp tấp có vài phần hoảng loạn.
Chiến sự có phải đã rất nguy cấp rồi không?
Hỏa Diễm thành lúc này có phải đã không còn an toàn rồi không?
Nếu không, chàng sao có thể không đợi vết thương của thiếp khỏi hẳn, đã vội vàng bảo Ám Ngũ đưa thiếp đi trước?
...
Triệu Húc đi rồi, rất nhanh liền có nha hoàn tới giúp Vân Trân thu dọn hành lý.
Vân Trân nhìn nha hoàn bận rộn trong phòng, cung mày nhíu chặt..
Danh Sách Chương: