Mục lục
Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Triệu Húc đứng bên hồ, xoa đầu nặng trĩu.

"Tối qua có ai tới đây không?" Hắn hỏi Ám Thất phía sau.

"Thuộc hạ vẫn luôn canh giữ bên cạnh, không hề phát hiện có ai khả nghi." Ám Thất đáp.

Không có ai?
Triệu Húc nhíu mày.

Không có ai sao?
Chẳng lẽ những hình ảnh kiều diễm tối hôm qua thật sự chỉ là một giấc mộng sau say của hắn?
Nhưng nếu là mộng, vậy giống mộng kia cũng quá chân thật.

Triệu Húc nâng tay nhìn vệt đỏ bị móng tay cào bị thương trên cánh tay.

...!
Trời còn chưa sáng, Vân Trân đã vội vàng rời khỏi núi Vân Hạc.

Chưa đến chính ngọ, nàng đã về huyện Lương Khê.

Vương phu nhân thấy nàng đi núi Vân Hạc chưa đến một ngày đã quay lại, không khỏi tò mò, liền tới hỏi nàng.

Vân Trân vực dậy tinh thần, nói rõ chuyện từ chối Vương Sướng Cẩm với Vương phu nhân.


Vương phu nhân thấy nàng không giống nói đùa, tuy rằng tiếc nuối nhưng chỉ đành từ bỏ.

Không bao lâu, Vân Trân nghe nói mẫu thân của vương Sướng Cẩm tìm một mối hôn sự cho hắn, là thiên kim phú hộ huyện thành bên cạnh, mùa thu sẽ thành thân.

Lúc sau, Vân Trân ở hiệu sách gặp lại Vương Sướng Cẩm một lần.

Lần này, Vương Sướng Cẩm thoạt nhìn đã trầm ổn hơn, không còn vừa nhìn thấy nàng liền đỏ mặt, có lẽ đã buông xuống hoàn toàn.

Còn về chuyện đêm đó ở Vân Hạc sơn trang, Vân Trân không nói, Vương Sướng Cẩm cũng không hỏi, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

...!
Sau khi về huyện Lương Khê, Vân Trân dần giảm bớt số lần ra ngoài.

Thứ nhất, thời tiết oi bức, nàng không thích trời nóng.

Thứ hai, đó là vì sức khỏe ngày càng yếu, ngồi lâu đều sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Có lần nàng đang giảng bài cho Vương Kỳ Lân, kết quả bản thân thiếp đi từ khi nào cũng không biết.

Lúc tỉnh lại, phát hiện Vương Kỳ Lân ở bên cạnh nàng, muốn vụng trộm bắt mạch.

May mà nàng kịp thời tỉnh lại, bằng không thật sự sẽ để nó thành công.


"Tại sao sư phụ không để ta bắt mạch cho người?" Vương Kỳ Lân hỏi, "Chẳng lẽ sức khỏe của sư phụ có bí mật không thể để người ta biết sao?"
Bí mật không thể để người ta biết?
Vân Trân sửng sốt, ngay sau đó bật cười.

Bí mật đúng là có, nhưng không phải không thể để người ta biết.

Nàng không phải sợ để Vương Kỳ Lân bắt mạch phát hiện nàng trúng Từ Bi Độ, nàng là sợ hắn biết cơ thể nàng dần suy nhược, vô cớ khiến Vương phu nhân lo lắng.

Có một số việc, có thể giấu nhất thời thì chỉ là nhất thời.

"Chờ ngươi vượt qua bài kiểm tra của vi sư, vi sư đương nhiên có thể để ngươi bắt mạch." Vân Trân nói.

"Bài kiểm tra gì?" Hai mắt Vương Kỳ Lân sáng lấp lánh.

"Khụ khụ..." Vân Trân ho hai tiếng, "Cái này, để vi sư suy xét đã."
"Vậy sư phụ phải nhanh lên."
Ban đầu nó muốn học y chính là vì thấy sức khỏe Vân Trân quá yếu, muốn học giỏi y thuật, trị liệu cho nàng, sau đó dần phát hiện niềm vui khi học y, trầm mê trong đó, nhưng ý định ban đầu nó chưa từng quên.

Xem ra, nó còn phải nỗ lực hơn mới đuungs.

...!
Cái đêm ở núi Vân Hạc như một giấc mộng.

Sau khi mộng tỉnh lại, cái gì cũng không còn.

Từ chỗ Vương Sướng Cẩm nghe nói lần này Vân Trân lên núi Vân Hạc chưa ngâm linh tuyền, Vương phu nhân từng nhắc lại với nàng, nhưng vị Vân Trân uyển chuyển từ chối.

Vương phu nhân thấy nàng kiên trì, cũng không nhắc lại nữa.

Nhưng không nhắc tới chuyện lên núi Vân Hạc, bà lại nổi ham thích, tiếp tục "nghiệp lớn" làm mai cho nàng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK