Tập kích hoàng đế là trọng tội, đáng bị tru di cửu tộc.
Thời điểm mưu hại nàng, Thịnh Lang Hoàn không biết giữa nàng và hoàng đế còn có ân oán như vậy.
Dù nàng rốt cuộc có phải Thịnh Vân Trân hay không, có phải nữ nhi Thịnh gia lưu lạc bên ngoài hay không, nhưng với những người khác, đặc biệt là hoàng đế mà nói, nàng chính là Thịnh Vân Trân, là nữ nhi của quận thủ Lẫm Châu - Thịnh Văn Thù!
Vân Trân nói xong, hoàng đế chỉ nhìn nàng.
Vân Trân cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt hoàng đế, nhưng nàng có thẻ cảm nhận được hoàng đế đang nhìn mình chằm chằm.
Nàng không được tự nhiên, khom người càng thấp.
Chuyện đêm đó rõ ràng trước mắt.
Cho dù khi ấy nàng thần chí không rõ, nhưng cải cảm giác ghê tởm bị người ta đụng vào vẫn còn trong trí nhớ, như rễ cổ thụ cắm sâu trong lòng nàng.
Có lẽ cả đời này, mãi đến khi chết cũng sẽ không quên chuyện đêm đó, cái đêm bị người ta sỉ nhục.
Đám lưu manh khi dễ nàng đêm ấy đã bị Triệu Húc giết ngay tại chỗ.
Nhưng kẻ đầu sỏ gây tội Tứ hoàng tử Lưu Vân Bạch và hoàng đế...!
Nàng lại không có cách.
Lưu Vân Bạch quỷ kế đa đoan.
Qua tranh đấu gay gắt lâu như vậy, nàng rốt cuộc cũng phải nhận thua, thừa nhận mình không đấu lại hắn.
Khoảng thời gian cuối cùng, Lưu Vân Bạch đối với nàng mà nói chính là kẻ phải trốn thật xa.
Nàng không còn sức lực, cũng không có thân thể đủ điều kiện tiếp tục đấu với Lưu Vân Bạch.
Còn hoàng đế...!
Dù thế nào, ông ta cũng là bị Lưu Vân Bạch lợi dụng.
Chuyện đêm đó, Vân Trân đều sẽ ghi nhớ.
Nhưng hoàng đế là ngôi cửu ngũ, là người quyền lực tối cao Vân Hán Quốc, nàng không có cách nào đòi lại công bằng cho mình, huống hồ lúc đó, nàng còn cho hoàng đế một cục đá.
Nếu cẩn thận mưu hoa, dù là Lưu Vân Bạch hay hoàng đế, có thể nàng có thể thử lại, thử xem có thể không.
Nhưng hiện tại, thời gian của nàng không còn nhiều.
Thời gian không cho phép.
Tình trạng sức khỏe cũng không cho phép.
Nàng không có thời gian và sức lực chậm rãi mưu hoa nữa.
Hiện tại, điều nàng có thể làm cũng chỉ là vượt qua khó khăn trước mắt.
Còn về những chuyện còn lại...!
Chờ qua đầu xuân, nàng sẽ rời khỏi hoàng cung, rời khỏi kinh thành...!
Từ đây lưu lạc giang hồ, không gặp ai nữa.
"Khụ khụ khụ..."
Nghĩ tới đây, Vân Trân lại ho khan.
Khóe miệng cong lên nụ cười thê lương.
Rõ ràng cơ thể này chỉ mới mười tám tuổi, hơn nữa đời trước nàng cũng chưa già, vì sao nàng lại cảm thấy tâm thái của mình lúc này giống như một người già cả tóc bạc phơ thế này?
"Ngươi..." Hoàng đế nghe nàng ho, theo bản năng nhíu mày, muốn duỗi tay đỡ nàng.
Nhưng bàn tay đưa đến một nửa, lại nghĩ tới phiền phức trước mặt, ông ta cất đi cảm xúc phức tạp trong ánh mắt, chất vấn Vân Trân, "Đêm nay sao ngươi lại ở đây, nằm trên long sàng của trẫm?"
Rõ ràng tối hôm đó ngươi cự tuyệt trẫm, còn cầm đá đập trẫm bị thương!
Vì sao đêm nay, ngươi lại xuất hiện trên giường của trẫm? Ngươi muốn lạt mềm buộc chặt sao?
Vấn đề của hoàng đế khiến Vân Trân cứng đờ.
Có điều rất nhanh, nàng liền thả lỏng cơ thể, cung kính đáp: "Là Thịnh Tiệp Dư đưa nô tỳ tới đây?"
"Thịnh Tiệp Dư? Sao Thịnh Tiệp Dư phải làm như vậy?" Hoàng đế nghe xong, nhíu mày..
Danh Sách Chương: