Mục lục
Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Không phải ta! Sao có thể là ta chứ?" Phiến Nhu chống nạnh, "Rõ ràng là nha đầu La Chước kia ném ngươi."
Vân Trân nhướng mày nhìn La Chước.

La Chước đáng thương rụt cổ, sợ hãi lắc đầu: "Không phải ta, không phải ta...!Là Phiến Nhu, là Phiến Nhu ném ngươi..."
"Là Phiến Nhu sao..."
Vân Trân nói rồi, chậm rãi đi đến nền tuyết.

Đột nhiên, nàng khom người lấy một nắm tuyết, ném qua chỗ Phiến Nhu.

"A! Ngươi ném ta làm gì! Ta đã nói không phải ta rồi! Sao ngươi lại nghe nha đầu La Chước kia hả! Xem ta có xử lý ngươi không!" Dứt lời, Phiến Nhu cầm tuyết cầu ném Vân Trân.

"Hừ, ta chính là muốn ném ngươi đấy!" Vân Trân vừa tránh vừa nói.

Rất nhanh, mọi người đều hòa vào nền tuyết chơi đùa.

Tiếng cười nói, hoan hô...!
Dường như mọi người đều quên rằng mình hiện giờ còn ở Vĩnh Hạng, đều quên rằng mình còn bị nhốt ở nhà giam này...!Vân Trân cũng quên đi quá khứ, quên đi bản thân chỉ còn lại năm năm...!
Chỉ có vui vẻ trước mắt.

Tùy ý, phóng túng, vui cười, chạy nhảy.

...!

Qua trận đại náo đó, quan hệ giữa các nàng càng trở nên thân thiết.

Hôm nay, làm xong việc, Phiến Nhu lén giữ Vân Trân lại, tỏ vẻ thần bí nói muốn đưa nàng tới một nơi.

"Thần bí vậy sao?" Vân Trân hỏi.

"Ngươi đi rồi sẽ biết." Phiến Nhu nói.

Vân Trân cười cười.

Nàng đi theo Phiến Nhu, tránh những người ở Vĩnh Hạng, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng tới một tòa lầu.

Theo gác mái nhỏ bên cạnh, Phiến Nhu thế mà dẫn nàng bò lên nóc nhà.

Khi các nàng tới, trên nóc nhà còn có người khác.

"Sao ngươi cũng dẫn nàng ta tới đây?" Phiến Nhu trừng mắt nhìn La Chước phía sau Tử Thị, vô cùng bất mãn.

"Gần đây Phi Ương hay tìm nàng ấy gây chuyện, ta không thể để một mình nàng ấy ở lại." Tử Thị nói.

Phiến Nhu còn muốn nói gì thêm, Vân Trân giữ chặt nàng ấy lại, nói với Tử Thị và La Chước: "Nếu đã tới rồi thì cùng đi đi.

À phải Phiến Nhu, ngươi rốt cuộc định dẫn ta đi xem cái gì?"

Phiến Nhu trừng mắt nhìn La Chước một cái, sau đó kéo tay Vân Trân: "Ngươi qua đây với ta, bên này, chú ý dưới chân, đừng để bị trượt..."
Vì thế, Vân Trân và nhóm người Tử Thị được Phiến Nhu chỉ dẫn, cẩn thận trèo trên nóc nhà bò tới nơi khác.

Khi Vân Trân trèo qua chỗ cao nhất, nhìn phía trước, liền bị cảnh đẹp trước mắt dọa cho ngây người.

Nóc nhà màu trắng, tường cung màu đỏ, cây cối bị tuyết bao trùm...!
Cảnh đẹp hoàng cung trên cơ bản đều thu vào mắt.

Phiến Nhu nhìn thấy kinh diễm trong mắt nàng, đắc ý chỉ về nơi xa, nói: "Ngươi thấy chỗ đó không? Đó là hồ Thái Dịch, là hồ lớn nhất hoàng cung.

Hiện tại mặt hồ đã đóng băng, rất đẹp.

Đáng tiếc, chúng ta không thể qua đó xem, chỉ có thể đứng đây nhìn từ xa...!Còn bên kia, đó là nơi các nương nương hậu cung ở, ta trước đó..."
Theo miêu tả của Phiến Nhu, dường như toàn bộ hậu cung đều hiện ra trong mắt các nàng.

Nhưng Vân Trân biết, thật ra nơi Phiến Nhu từng đi qua rất ít, cho dù từ nhỏ nàng ấy sống trong cung.

Là vách tường Vĩnh Hạng cản trở nàng.

Những thứ nàng ấy vừa kể chẳng qua là nghe từ cung nhân khác mà thôi.

"Nơi đó chính là Chiêu Đức Cung, chỗ ở của Đức Phi nương nương."
Đúng lúc này, câu chuyện của Phiến Nhu kéo Vân Trân từ hoảng hốt hoàn hồn lại.

Nàng quay đầu, lặng lẽ nhìn nàng ấy.

Nhưng Phiến Nhu hoàn toàn không phát hiện, mà quay đầu hỏi Tử Thị: "Đúng rồi Tử Thị, không phải lúc trước ngươi từng tới Chiêu Đức Cung của Đức Phi nương nương sao? Nghe nói Đức Phi nương nương rất tốt, mỗi lần người của Vĩnh Hạng chúng ta đi đưa đồ đều sẽ được ban thưởng.

Ngươi có được gặp bà ấy không?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK